Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 381: Chương 381: Dương Siêu Quần Phản Ứng




“Vù!” Một thanh âm xé gió cực kỳ nhỏ vang lên, trong lúc Hoàng Việt đang vung kiếm đấu với Dương Siêu Quần, thanh âm này lộ ra gần như không thể phát giác, ngay cả người đạt tới cảnh giới Bán Bộ Tiên Thiên, thính lực cao như Dương Siêu Quần cũng không phát giác được, thậm chí là không chú ý tới, chứ đừng nói chi là khán giả ở trên khán đài, ai nấy đều đang cho rằng cả hai đang kiềm hãm lẫn nhau, không ai làm gì được ai đây!

Bỗng nhiên, Dương Siêu Quần đang vung đao ngăn cản đường kiếm của Hoàng Việt, thì cảm giác được dưới bụng hơi nhói, dường như có thứ gì đó chích vào hắn, làm Dương Siêu Quần có chút hoảng, cảm giác này đã rất lâu hắn chưa từng nếm trải, phải biết thân thể hắn cũng đã rèn luyện ngoại công, phải nói là mình đồng da sắt, làm gì có thứ gì có thể làm cho hắn đau nhói được chứ?

“Ngươi... Hỗn Trướng!” Dương Siêu Quần rất nhanh lập tức cảm nhận được, cây ngân châm của Hoàng Việt xuyên qua da thịt mình, cũng may là không quá sâu, thằng nhóc này, xem ra đánh không lại hắn, nên chơi đòn bẩn, làm Dương Siêu Quần vô cùng tức tối.

“Hắc hắc!” Hoàng Việt cười ha ha, làm Dương Siêu Quần càng hoảng sợ hơn, nếu như thằng nhãi này vẫn còn ngân châm, mà hắn phải ngăn cản đường kiếm của đối phương thì khó mà đề phòng nổi.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Tại sao Dương Minh Chủ lại nổi nóng!”

“Lẽ nào lực đạo của tiểu tử kia quá mạnh sao?”

Những võ giả đang quan chiến đều không hiểu được điều gì đang xảy ra, Dương Minh Chủ tuy rằng vừa rồi bị ép vào thế thủ, nhưng cũng không hề dính đòn a, tại sao lại tức tối như vậy rồi, ở đây cũng không ai có đủ ánh nhìn để có thể nhìn ra cây ngân châm mà Hoàng Việt vừa phát động, ngay cả Thanh Phong chưởng môn cũng không biết rốt cuộc vì điều gì mà Dương Siêu Quần lại có vẻ hoảng hồn như vậy.

“Quá tuấn tú rồi!” Bạch Ngưng Sương không ngừng than thở, thiếu niên này quá xuất sắc đi.

“Nếu ta được trở thành đại phu nhân của huynh ấy thì tốt quá!” Cô nàng không ngừng lẩm bẩm, dĩ nhiên với một người sinh ra trong võ lâm như Bạch Ngưng Sương, việc nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện quá đỗi bình thường, cô cũng không cho rằng bằng với nhan sắc của mình có thể cầm tù được trái tim Hoàng Việt, nhưng chỉ cần Hoàng Việt coi cô là người quan trọng nhất là đủ, ài... nhưng đây có lẽ chỉ là cô đang mơ mộng mà thôi.

Hoàng Việt lúc này cũng không muốn dừng lại, trong lúc vung kiếm chém về Dương Siêu Quần, hắn lại phóng ra một cây ngân châm nữa, ngân châm rất nhỏ, tuy rằng Hoàng Việt không tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển nhưng kỹ pháp ném ám khí thì hắn rất rành, vả lại có chân nguyên hỗ trợ, làm ngân châm của hắn có lực sát thương cực lớn, thậm chí nếu như có cao thủ luyện thể cấp Hậu Thiên đỉnh phong ở đây, cũng khó mà ngăn cản nổi lực sát thương của một cây ngân châm do Hoàng Việt phóng ra.

“Con mẹ nhà ngươi!” Dương Siêu Quần lúc này không chỉ chú ý đến đường kiếm của Hoàng Việt, mà còn chú ý đến tay trái của hắn, thấy đối phương lại phóng ra một cây ngân châm, lân này hắn dĩ nhiên không thể để cho Hoàng Việt như ý, lập tức phóng ra chân nguyên bao phủ khắp người, chân nguyên chạm vào cây châm nhỏ làm nó bắn ngược lại, nhưng Hoàng Việt cũng rất cao tay, hắn cũng vận dụng chân nguyên, kết quả là cây ngân châm liền phóng xuống khán đài.

“A.... Mắt ta!!!!!!” Một thanh âm thảm thiết vang lên, cây ngân châm vừa rồi vô tình làm sao lại xuyên trúng mắt của một tên võ giả đang quan chiến, làm tất cả mọi người vô cùng hoảng hốt, cũng lập tức hiểu ra chuyện gì, thì ra là thằng nhãi kia chơi trò bẩn.

“Đáng ghét!”

“Sao lại có thể dùng ám khí!”

“Hừ... xem ra biết là đánh không lại Dương Minh Chủ, nên phải dùng âm chiêu...”

Tất cả võ giả cùng lên tiếng xì xầm, nhưng mọi người dường như quá cảm tính, nếu như người sử dụng ám khí là Dương Siêu Quần, có lẽ sẽ không có bao nhiêu người dị nghị, chẳng qua người dùng ám khí lại là một người của quốc gia khác đi...

Hoàng Việt thấy có người trúng ngân châm của mình, khẽ ngoái đầu nhìn lại, hơi chút lắc đầu, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để hắn phân tâm, nhưng cũng đã đến lúc để hắn xử trí Dương Siêu Quần rồi, chắc hẳn giờ này đối phương đang cho rằng mình thật sự muốn giết hắn.

“Dương Minh Chủ, chết đi!” Hoàng Việt lạnh nhạt lên tiếng, đường kiếm lập tức biến ảo, vô cùng huyễn hoặc, làm trong tích tắc, Dương Siêu Quần gần như không biết phải đỡ về hướng nào, khi mà Hoàng Việt không ngừng biến ảo kiếm chiêu, quả thật làm hắn hoa mắt thần mê.

“Cái gì?”

“Trời ạ!”

“Cảnh giới gì đây!”

Lúc này, tất cả võ giả dùng kiếm, ai nấy đều hoảng hốt thốt lên, kiếm chiêu này, quá là đáng sợ, bọn họ xem mà không nhịn được mất hồn mất vía, nếu như bọn họ thân ở đương trường, đối đầu với Hoàng Việt, bàn về kỹ xảo kiếm đạo, sợ rằng ngay cả nhìn ra đường kiếm cũng không làm được, chớ nói chi là ngăn cản.

Kể cả những cao thủ kiếm đạo đĩnh tiêm cũng không nhịn được mà hoảng hồn, Thanh Phong chưởng môn im lặng nói không thành tiếng, chỉ không ngừng chảy mồ hôi, Úc Tuấn Viễn toàn thân run rẩy, còn Ngọc Đài chưởng môn của phái Nga Mi thì khẽ nhìn qua Bạch Ngưng Sương, trong lòng thầm nhủ nhất định phải để đứa đệ tử thân yêu của mình giúp mình đoạt được loại kiếm chiêu này...

“Vù vù vù vù!” Hoàng Việt không ngừng vung kiếm, kiếm chiêu biến ảo khôn lường, làm cho Dương Siêu Quần không biết ứng đối ra sao, chỉ biết đứng yên như trời trồng, tay nắm đại đao cũng đang run rẩy, hắn biết, đây hẳn là đòn sát thủ của Hoàng Việt rồi, nhưng đứng trước một loại kiếm pháp đáng sợ như thế này, hắn gần như cảm thấy chính mình nhỏ bé đến đáng sợ.

“Không... ta không thể chết!” Dương Siêu Quần như hóa điên, hắn biết nếu cứ như vậy, mình chết chắc, vì vậy không ngừng vung đao, tiếc thay, chỉ trong chớp mắt, kiếm của Hoàng Việt đã đâm vào ngực phải của Dương Siêu Quần.

“Rẹt!” Tuy rằng Dương Siêu Quần đã vận chân nguyên thành một tầng phòng hộ trước người, nhưng chân nguyên của Hoàng Việt cũng đã tập trung vào mũi kiếm, dễ dàng xuyên qua lồng ngực của vị minh chủ.

“Hự!”

Dương Siêu Quần lập tức phun một búng máu ra, ngã quỵ xuống, lực phá hoại của chân nguyên rất lớn, làm hắn gần như tê liệt, cơn đau khó mà tả nổi.

Hắn khuỵu người xuống, đại đao trong tay cũng rớt xuống đất.

Toàn bộ khán đài im ắng như chết, mọi người dường như vẫn chưa thể chấp nhận sự thực này.

Hoàng Việt quét mắt nhìn Dương Siêu Quần đang gục ngã trước người mình, quát lớn:

“Ngươi còn gì để nói!”

Dương Siêu Quần cố nén đau, hai mắt đỏ hồng, hiện lên tơ máu, trán nổi gân xanh, gằn từng chữ: “Muốn chém muốn giết, cứ việc!”

Nhưng còn chưa đợi Hoàng Việt kịp làm ra hành động, một chiếc quạt giấy không biết từ đâu bay tới, tốc độ vô cùng nhanh, thẳng tới phía Hoàng Việt, làm hắn lập tức phải rút kiếm, chuẩn bị ngăn đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.