Sáng hôm sau, sân thi đấu, chúng võ giả, người của các môn phái đã sớm đến chờ đợi, đúng như Hoàng Việt dự đoán, phái Thiếu Lâm cũng không vội vã quay về, mà là nán lại xem kết quả trận chung kết hôm nay rốt cuộc như thế nào.
Hoàng Việt từ xa bước đến, hắn quét mắt nhìn toàn trường, hôm nay ai nấy đều tập trung ánh mắt vào hắn, mọi người hẳn là muốn xem hắn xấu mặt thế nào đây mà... Hoàng Việt chỉ cảm thấy ở hàng ngũ phái Thúy Yên và phái Thiếu Lâm là có nhiều thiện ý, cùng một số môn phái nhỏ, bọn họ dường như muốn ủng hộ phái yếu thế hơn, dĩ nhiên về phần tà phái, bọn họ đều ở lại để xem Minh Giáo đại triển thần uy, dù gì cũng không ai muốn đắc tội Minh Chủ Võ Lâm Dương Siêu Quần.
Các phái trung lập như Cái Bang thì đã bỏ về, bọn họ cũng không phải lấy lòng ai, tất nhiên, cũng bởi vì đây là trận tranh tài cho giới trẻ, sau trận đấu của Huyền Đạt và Dương Siêu Phong hôm qua, bọn họ đểu cho rằng trận đấu này không thể ra bất ngờ gì, ở lại cũng là tốn thời gian, để cho Minh Giáo thể hiện uy phong, lên mặt với bọn họ mà thôi...
“Thí chủ, cẩn trọng!” Hoàng Việt vừa bước ngang qua, Huyền Đạt liền nói nhỏ, với Huyền Đạt, hắn luôn cảm thấy chàng thiếu niên này có gì đó bất phàm, tâm tính của đối phương hẳn là không tầm thường như diện mạo bên ngoài, chỉ là hắn cũng không dám chắc, hắn cũng không biết Không Minh Chi Tâm là gì, chỉ là cảm thấy chính mình dường như có thiên phú trong việc nhìn người mà thôi.
Cũng bởi vì như thế, Huyền Đạt làm người vẫn là rất có nhân nghĩa, hắn được các đại sư phụ trong môn phái yêu thương vô cùng, hắn lại có tấm lòng từ bi, thành tâm hướng Phật, tránh xa nữ sắc, có thể nói, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Huyền Đạt rất có thể sẽ là chưởng môn đời tiếp theo của Thiếu Lâm.
“Đa tạ đại sư!” Hoàng Việt cười khẽ, tuy rằng đối phương nói lời này là thừa nhưng hắn cũng biết đối phương có ý tốt, chỉ là hôm nay đối thủ của Hoàng Việt dường như không phải là Dương Siêu Phong, mà chính là Dương Siêu Quần cha hắn đó à...
Bây giờ, đội ngũ của Minh Giáo vẫn chưa tới, có lẽ muốn cho Hoàng Việt một đòn hạ mã uy, bắt hắn chờ đợi đây, Hoàng Việt không nhìn thấy bọn họ thì vẫn điềm nhiên như không có gì, lặng lẽ bước lên lôi đài, ngồi ở chính giữa, mặc cho đám đông xì xà xì xầm, cho rằng hôm nay hắn lãnh đủ.
Mộ Hoa ngày hôm qua không dám đến thăm Hoàng Việt, nguyên nhân là do Hoàng Việt dặn dò, cũng một vì nguyên nhân khác đó là vị sư cô của phái Thúy Yên không dám cho cô đi gặp Hoàng Việt, bọn họ cũng không muốn người khác biết Mộ Hoa có mối quan hệ thân thiết với Hoàng Việt quá, nếu không lỡ người ta bắt Mộ Hoa uy hiếp Hoàng Việt thì sao, dù sao Mộ Hoa cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ, làm sao bọn họ có thể mãi mãi ở bên bảo vệ cô ta được, thậm chí vị sư tỷ của phái Thúy Yên còn khuyên Mộ Hoa tạm thời ngừng dao du với Hoàng Việt, dù sao tương lai của chàng trai này nhất định sẽ không bình thường, cô cũng khá lo lắng cho vị tiểu sư muội bé nhỏ.
Tuy rằng Hoàng Việt đã sử dụng Quy Tức Công để thu liễm khí tức, đã cố gắng vận dụng hết mức, nhưng nếu là cao thủ chân chính, vẫn là có thể nhìn ra một chút sơ hở, cũng bởi vì hôm qua Hoàng Việt quá hấp tấp đột phá cảnh giới đi, nhưng hắn không có sự lựa chọn a, thà rằng đột phá để còn có một chút sức tự vệ trước Dương Siêu Quần, còn hơn là hy vọng vào hắn có thể nhân từ, dù sao hắn không tin Dương Siêu Quần không phải là người tham vọng, tuy rằng ngồi lên ngôi vị Minh Chủ Võ Lâm đã là danh hiệu cao nhất nhưng chắc gì tên này không có mưu đồ lật đổ chính phái, thống nhất thiên hạ toàn bộ thuộc về Minh Giáo đây? Tên Dương Siêu Phong đó hẳn là một trong những tên chủ mưu hạ độc Hoàng Việt, làm sao hắn có thể trông chờ vào sự nhân từ của kẻ đã có ý định muốn giết mình?
“Không ngờ thiếu niên này vẫn có thể bình tĩnh được!”
“Nếu là ta, vừa bắt đầu ta nhận thua luôn!”
“Đúng đó, tiểu tử này căn bản không có cơ hội thắng!”
“Thiếu Lâm còn thua, nói chi là Võ Đang!”
“Ta đang suy tính không biết có nên gia nhập Minh Giáo hay không nữa!”
Chúng võ giả không ngừng bàn tán, Hoàng Việt tuy rằng cố không nghe nhưng vẫn là không thể tránh khỏi phải nghe những lời không tốt về mình, một ít còn dèm pha hắn âm hiểm khi đã sử dụng ám khí ở vòng đấu trước, phải biết Đường Môn cũng là một trong những phái được dân giang hổ ghét nhất chỉ sau Ngũ Độc, Hoàng Việt học gì không học, lại học theo bọn họ chơi tiểu đạo, nhưng Hoàng Việt cũng chả coi những lời này ra gì, ở trong giang hồ, dùng thủ đoạn gì mà chả được, miễn là có thể bảo vệ tính mạng, chẳng lẽ ngươi không biết dùng thì không cho người ta dùng sao? Ném ám khí cũng cần phải trui luyện vậy!
“Đạt nhi, con cho rằng ai sẽ thắng?” Ở hàng ngũ phái Thiếu Lâm, lúc này vị phương trượng dẫn đoàn hỏi Huyền Đạt, dường như muốn xem nhận định của đứa đệ tử cưng thế nào.
“Con nghĩ, Phong Mậu có 2 thành thắng lợi!”
“Ồ, thật sao?” Vị Phương Trượng cực kỳ bất ngờ, phải biết 2 thành đã là không ít, lúc trước, trước khi Huyền Đạt đấu với Dương Siêu Phong, ông hỏi hắn thì hắn trả lời rằng chỉ có một phần thắng thôi.
“Tứ sư phụ, người này không đơn giản!”
“Được, ta muốn xem xem Võ Đang liệu có thật là xuất ra Chân Long hay không!” Vị Phương Trượng tấm tắc, tuy rằng cảnh giới ông không thấp, nhưng cũng chỉ là Hậu Thiên trung kỳ, còn kém hơn cảnh giới của Hoàng Việt, làm sao có thể nhìn ra thực lực chân thật của hắn chứ!
Đám đông chờ một chút thì người phải đến cũng đã đến, đoàn người của Minh Giáo hùng hùng hổ hổ bước tới, Dương Siêu Quần giáo chủ ngồi ở trên kiệu, Dương Siêu Phong ngồi trên một con tuấn mã đi tới sân thi đấu, hắn mặc cho mình một bộ áo bào màu đen, kết hợp với khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng làm cho mấy nữ đệ tử của phái Thúy Yên cũng phải trong lòng chao đảo, quả thật Dương Siêu Phong hôm nay rất có sức hút, Hoàng Việt nghĩ, cho dù là Bạch Ngưng Sương ở đây, muốn không động dung cũng không được!
“Giáo chủ đến!” Người chủ trì nãy giờ đúng ở một bên bắt đầu quát to, dĩ nhiên là quát với toàn trường, nào dám hò hét trước mặt Võ Lâm Minh Chủ, đám nhân sĩ võ lâm tuy tức nhưng không dám nói gì, đây là muốn thị uy đây mà, nhưng mình ở nhà người khác thì phải tuân theo quy củ của người ta thôi!
Dương Siêu Quần hôm nay rất vui, con của ông quả thật không khiến ông thất vọng, tuy rằng đã biết chắc chắn nó có thể đánh bại Huyền Đạt nhưng ông cũng không nhịn được mà đắc ý, có điều, vừa nhìn thấy Hoàng Việt ngạo ngễ ngồi ở trên lôi đài, khuôn mặt Dương Siêu Quần thoáng đổi.