Edit: Mavis Clay
Giống như toàn bộ chuyện này đối với nàng chẳng quan trọng gì mấy, ít nhất là chẳng biểu lộ ra cảm xúc gì, nàng như vậy thật khiến cho người ta khó nắm bắt, khiến người nhìn không thấu.
“Xà Kiến Hoa có hành động gì không?”
“Ngoại trừ đi ra ngoài điều tra, không có hành động gì khác, nhưng có người đã giao thiệp với Xà Ngọc Kỷ, không biết là ai.”
Tuyết Ẩn nghe vậy khẽ nhíu mày, có người âm thầm gặp Xà Ngọc Kỷ, người mà bọn họ phái ra theo dõi vậy mà không biết đó là ai.
“Bọn họ có biết có người theo dõi Xà Ngọc Kỷ không?”
Nếu không theo kịp người nọ, cũng không biết người nọ là ai, bởi thế rất có khả năng, người đó lợi hại hơn bọn họ, nhận ra điều này là rất dễ dàng.
“Ừ, Đại sư huynh đã gọi mọi người về, phía bên Xà Kiến Hoa cũng vậy.”
“Ngươi đã gặp qua bán thú kia chưa?”
“Hắn đúng thực là sư phụ, nhưng hắn không nhỡ chúng ta là ai, nhưng không biết tại sao, ta có thể chắc chắn rằng đó chính là sư phụ, là chủ tử của Lam.” Manh Tử Hề nói, giọng hơi kích động.
Nàng đã gặp qua bán thú, nàng có thể khẳng định, đó chính là sư phụ, mặc dù có chút khan khác, nhưng nàng vẫn có thể khẳng định.
“Hắn có nói cái gì không?” Tuyết Ẩn hạ mi, nếu Tuyết Cách cũng trùng sinh đến đây, nhập vào thân thể của Phong, vậy thì có thể hắn có trí nhớ kiếp trước, không có được trí nhớ của kiếp này, đây là chuyện rất có khả năng.
“Không, hắn chẳng nói gì cả.” Giọng của Manh Tử Hề mất mát, bán thú kia chẳng chịu nói gì với nàng cả.
“Ừ, ta biết rồi, đi nghỉ đi.” Tuyết Ẩn nói, bán thú kia, tự nàng đến hỏi vậy.
Lúc trước lúc ánh mắt của hắn bắt gặp ánh mắt của nàng… Đúng vậy, bọn họ đã thay đổi cơ thể, Tuyết Cách hẳn là không nhận ra nàng rồi.
Nhưng không thể không phủ nhận, bán thú kia có thể là Tuyết Cách, đến cuối cùng vẫn là nàng nên đi hỏi rõ thì tốt hơn.
*
Một khoảng thời gian sau, học viện không có động tĩnh gì cả, Tuyết Ẩn được khỏe thân, buổi sáng đi tới Bách Thảo Viên, buổi chiều đi tới Linh Võ Viện, buổi tối một mình ở trong phòng nghiên cứu quyển sơ chế thuốc sơ cấp.
Nhưng trước khi diễn ra bão táp phong ba chính là sóng yên biển lặng, nên Tuyết Ẩn chưa bao giờ yên lòng.
Tiết trời ấm dần, buổi tối không còn rét lạnh như trước nữa, trên không thi thoảng mặt trăng rảnh rỗi treo lên.
Ánh trăng buông xuống, Tuyết Ẩn tọa* ở trên giường, chăm chú đọc sách thuốc, hiện tại nàng đã có thể luyện ra được một loại đan dược, nhưng chỉ mới là hạ phẩm, hẳn là nên quăng cho Tiểu Đoàn Tử ăn đi.
*ngồi xếp bằng
Chợt đột nhiên, cách đó không xa không khí có dao động, nàng biết có khách quý tới chơi, vì thế quẳng sách xuống, đứng dậy mở cửa sổ ra.
“Tiểu nha đầu, ngươi làm vậy là đang nghênh đón trẫm sao?” Âu Nhan Mộ theo cửa sổ mở phi vào, cười nhìn Tuyết Ẩn.
Đồng thời trong lòng không khỏi thầm khen nàng, hắn còn chưa lại gần nàng đã phát hiện có động tĩnh, thật sự là vô cùng nhạy cảm, xem ra sau này mà muốn phái người theo dõi nàng, là một chuyện vô cùng khó.
“Người nghĩ nhiều rồi, ta chỉ đau lòng cho cái cửa sổ thôi.” Tuyết Ẩn đến một cái liếc mắt cũng không thèm, ban ngày đã gặp nhau ở luyện võ trường rồi, buổi tối còn dùng cách này để nhảy vào phòng của nàng?
Âu Nhan Mộ tiến lên, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, “Vì sao lúc nào thái độ của nàng với ta cũng cực kỳ chán ghét như vậy?”
“Bởi vì bộ dáng của ngươi khiến người khác rất chán ghét.” Tuyết Ẩn lui về phía sau một bước, tên này nửa đêm nửa hôm chạy tới phòng nàng, chỉ để nói mấy lời chẳng quan trọng đó sao?
“Trẫm tự tin mình chính là đệ nhất mỹ nam tử ở Đông Huyền Đế Quốc, vô số nữ nhân hao tốn tâm tư muốn leo lên long sàn của ta đấy!”