Edit: Mavis Clay
Đôi mắt của bé gái kia lạnh nhạt, nghe tiếng khóc của Tiểu Tuyết Ẩn nhưng không hề có một chút dao động, thẳng thừng rút kiếm ra.
Tiểu Tuyết Ẩn vẫn xem người trước mắt là tỷ tỷ, tại sao chị ấy lại làm vậy với cô, chị ấy không thương Ẩn nhi sao?
Nhưng không để Tiểu Tuyết Ẩn nghĩ nhiều, cô bé kia lại giơ kiếm đâm về phía cô.
Lần này cô sẽ không ngây ngốc chờ tỷ tỷ thương tiếc cô, giống như một năm trước, cuối cùng cô đã giết đi đám chó săn, để có thể sống sót.
Sau khi khóc một hồi, nương theo khoảnh khắc kiếm đang đâm tới kia, trái tim nhỏ trong lòng cô cũng lạnh dần đi...
Hai nữ hài không hơn kém nhau bao nhiêu, cầm kiếm đánh nhau không chút nương tay, đã hoàn toàn quên đi rằng thời gian qua các cô đã sống với nhau tương thân tương ái đến cỡ nào.
Lúc nữ hài kia vừa gục xuống đất, toàn thân Tiểu Tuyết Ẩn cũng nhuốm đầy máu tươi, lạnh lùng nhìn nữ hài đã chết...
Lại qua thêm một năm, nhưng cô vẫn chỉ là một cô gái bảy tuổi.
--- -------Diendanlequydon---- ---------
“Vì sao?” Tuyết Ẩn nhẹ giọng hỏi, đôi mắt vô cùng lạnh nhạt, như thể Thanh Liên bị lấy ra từ cơ thể không phải là của cô.
“Đó là lệnh của sư phụ.” Một ngọn lửa màu tím toát ra từ lòng bàn tay anh, thiêu đốt Thanh Liên trong tay.
Ha ha, lệnh của sư phụ, sự chấp hành của anh, một người là sư phụ, một người là sư huynh, là những người đã làm bạn với nàng suốt hai mươi năm.
Lúc nhảy xuống vách núi tối đen, Tuyết Ẩn bừng tỉnh lại, miệng mở to thở dốc, giống như một con cá bị mất nước, trên trán nhễ nhại mồ hôi.
Tất cả những thứ đó chính là ký ức của nàng, ba tuổi rưỡi giết tiểu bạch thỏ, sáu tuổi dùng chủy thủ giết chó săn đói điên, bảy tuổi giết nữ hài mà sư phụ mang về, mệnh lệnh năm hai mươi tuổi của sư phụ...
Ký ức lúc hai mươi tuổi, nàng nhớ rất rõ, những ký ức trước đó thì nàng chẳng mấy khi hồi tưởng lại, bây giờ lại đột nhiên nhớ lại, lại còn rõ ràng đến vậy, cứ như nàng lại được trải qua thêm một lần nữa.
Đầu ngón tay dính một lớp chất nhầy khó phát hiện, nàng vừa mới chạm vào con rồng trên cột đá, sau đó nhìn lên hai điểm màu đỏ kia, tiếp theo thì...
Nàng bị thôi miên!
Tuyết Ẩn ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đỏ to lớn kia, còn có một luồng khí phả vào mũi...
Nàng vẫn chưa ra tay, đôi mắt kia chợt rời khỏi đỉnh đầu nàng.
Tuyết Ẩn đánh ra một cầu lửa nhỏ, để cho nó uốn lượn bên cạnh mình, chiếu sáng địa phương tối đen.
Phù!
Trong lúc nàng bị thôi miên nhớ lại đoan ký ức khó chịu kia, vậy mà lúc này đã lên tới đỉnh lầu rồi. ( Edit by Mavis Clay of Dien dan le quy don)
Tuyết Ẩn lại ngẩng đầu, hạt châu màu máu vĩ đại kia, nó đang sáng rực lên nhìn nàng.
Thấy nó không hề có hành động gì, nhưng Tuyết Ẩn không dám khinh thường, bởi vì cái đầu trước mắt này, trông khá giống với cái đầu rắn, lại còn có khả năng thôi miên, chưa biết thứ này định làm gì nàng, nàng không nên tùy tiện ra tay.
Còn việc nhớ lại chuyện cũ, có lẽ mấy người trước bị ép điên là vì điều này, vì không chịu nổi sự sợ hãi và cố gắng trốn tránh trong lòng của mình.
Mà cho dù không điên, cũng khiến người ta thay đổi tính nết, khá là đáng sợ.
Trong ký ức mà nàng nhớ lại, nó đều đã rất lâu, chỉ có một lần duy nhất kích thích đến nàng, nàng mới có thể nhớ tới, còn lại thì đều đã quên.
Tuyết Ẩn không suy nghĩ nhiều nữa, điều khiển hỏa cầu nhỏ, di chuyển về phía cuối lầu, nàng muốn nhìn thử xem có cái gì không.
Tầng cuối cùng của đỉnh tháp, không có giá sách hay sách, bốn vách tường trống trơn, thậm chí đến một cái ghế dựa cũng không có.