Dạ Côn tỏ thái độ chất vấn đối với mạch suy nghĩ của thê tử.
- Đại ca, mẫu thân gọi chúng ta qua nghị sự.
Trước cửa vang lên âm thanh của Dạ Tần.
- Được.
Nhìn hai thê tử ủy khuất không thôi, Dạ Côn chỉ có thể hôn mỗi người một cái, vui vẻ đi, lại được Côn ca ta hôn.
Hài lòng hay không không biết, chỉ biết cả hai đều thẹn thùng đến cúi đầu.
Dạ Côn mở cửa, trông thấy đệ đệ đứng ở bên ngoài, đằng sau còn có Nguyên Chẩn cùng Phong Điền.
- Chào Côn ca!
- Gọi gì thế, hiện tại phải gọi một tiếng viện trưởng mới phải.
Phong Điền ngu ngơ cười một tiếng:
- Vâng vâng vâng, phải gọi viện trưởng.
Bất quá hai người phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Côn tẩu đỏ bừng, không phải chứ, giữa ban ngày ban mặt, Côn ca ngươi đều như vậy.
Tinh lực đúng là dư thừa.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đi ở phía trước, lúc này Dạ Tần không thể không nhắc nhở một chút:
- Đại ca, ngươi phải chú ý thân thể mới được, tẩu tẩu quả thật đẹp, nhưng giữa ban ngày đây này, hơn nữa bây giờ đại ca ngươi là viện trưởng đấy.
- Đệ đệ, ngươi đang nói cái gì thế? Còn giữa ban ngày?
- Đại ca ngươi còn giả vờ, vừa rồi ngươi cùng tẩu tẩu trong phòng làm gì?
Vừa nghĩ tới thê tử cố tình gây sự, khóe miệng Dạ Côn giật một cái, bất quá ở trong mắt Dạ Tần, này rõ ràng chính là biểu lộ bị nhìn xuyên.
- Đó là do tẩu tẩu ngươi cố tình gây sự.
- Hả?
Dạ Tần sợ ngây người, nguyên lai mình hiểu lầm đại ca, tẩu tẩu là nguyên nhân, mình cũng không tiện nói với tẩu tẩu, đúng là sầu chết rồi.
Tần ca ta vì đại ca, cũng rất dụng tâm a.
Đi vào trong phòng nghị sự, Dạ Côn đã nhìn thấy phụ mẫu đã sớm ngồi chờ, còn có Lưu Lăng cùng Trương Thiên Thiên, Đông Tứ và Đát Từ.
- Viện trưởng của chúng ta tới, mau mau nghênh đón.
Dạ Minh lớn tiếng cười nói, Trương Thiên Thiên không biết từ nơi nào lấy ra chiêng trống, gõ.
Cách hoan nghênh này thật đúng là rất đặc biệt.
- Côn Côn, thất thần làm gì, thượng tọa mau.
Đông Môn Mộng ôn nhu cười nói, Côn Côn lớn rồi, chớp mắt đã cưới vợ làm viện trưởng.
Có phụ mẫu tại, Dạ Côn thật sự là không thể buông thả, dứt khoát để các ngươi làm viện trưởng đi.
Dưới sự thúc giục của cha à mẫu thân, Dạ Côn ngồi lên vị trí chủ tọa, nói thật, rất không thoải mái.
- Côn Côn, chút nghiêm túc, hiện tại con là viện trưởng.
Đông Môn Mộng đến dạy nhi tử, như thế nào để làm một viện trưởng hợp cách.
Dạ Côn nghe mẫu thân, nghiêm mặt, bộ dáng nghiêm túc.
Đông Môn Mộng thấy nhi tử tấm mặt, lại có điểm ủy khuất:
- Côn Côn không thích mẫu thân ở đây sao?
Dạ Côn:......
Mẫu thân so với thê tử còn... cha làm thế nào sống đến hiện tại vậy.
- Mẫu thân, hay là người tới ngồi đi?
Dạ Côn đề nghị.
- Không, Côn Côn ngồi đi.
- Vậy mẫu thân không được giận nữa đâu đấy.
- Côn Côn, con thế mà ra lệnh cho mẫu thân, mẫu thân đau lòng quá.
Mọi người:......
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nhìn về phía phu quân, thấy không, mẫu thân còn cố tình gây sự hơn chúng ta đây.
Dạ Tần nhìn đại ca, mẫu thân quá kinh khủng, thế này ai chịu nổi chứ.
- Cha, hay là người tới làm viện trưởng đi?
Trong lòng Dạ Minh chấn động, Côn Côn à, cha đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại hại cha...
- Côn Côn con làm là được, cha tin tưởng con.
Dạ Côn nhìn về phía đệ đệ, Dạ Tần lập tức quay đầu.
Vừa nhìn về phía thê tử, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cúi đầu nhìn mũi chân, giả bộ cái gì cũng không phát sinh.
- Được, hiện tại bắt đầu nghị sự.
Dạ Côn cũng mặc kệ, là mẫu thân muốn tới, không thể chơi xấu.
Vẻ mặt Đông Môn Mộng đau khổ, giống như bị nhi tử từ bỏ vậy.
Dạ Minh ở bên tai Đông Môn Mộng nói nhỏ vài tiếng, Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu, cảm thấy phu quân nói có lý.
- Côn Côn, chúng ta quyết định không tham dự vào, chỉ ngồi đây bồi các con.
Dạ Minh cười nói.
Vẫn là cha giảng đạo lý.
Dạ Côn cuối cùng nhẹ nhàng thở ra:
- Được rồi cha.
- Vậy mẫu thân đi nấu cơm.
Nói xong Đông Môn Mộng liền đi ra phòng nghị sự, Dạ Minh cũng đi theo ra, trả lại cho Lưu Lăng cùng Trương Thiên Thiên một cái ánh mắt, hai người cũng đi theo ra.
Phụ mẫu vừa đi ra ngoài, tràng diện lập tức tốt lên rất nhiều.
Dạ Côn lau trán nói ra:
- Ly Nhi, giúp phu quân xoa bóp, Mộ Nhi cũng tới.
Không phải chứ, đại ca ngươi là viện trưởng đấy, muốn hoang đường như thế sao, đây quả thực giống như trong doanh trại thổ phỉ mà.
Ngươi chính là đầu lĩnh thổ phỉ.
Dạ Côn nhìn xem đệ đệ, Nguyên Chẩn, Phong Điền, Đông Tứ còn có Đát Từ năm người, coi như cộng thêm thê tử, mới có bảy học sinh.
Cha cùng mẫu thân mặc kệ, liền lão sư cũng không có.
Xem ra mình không chỉ phải làm viện trưởng, còn phải kiêm chức lão sư.
Đột nhiên phát hiện, mở học viện hình như không đơn giản giống như trong tưởng tượng.
- Đệ đệ, ngươi vừa rồi nói muốn nghị sự, thương nghị chuyện gì?
- Viện trưởng.”
- Đừng gọi viện trưởng, cũng không người ngoài, gọi đại ca.
Dạ Tần cũng cảm thấy khó chịu, cười nói:
- Đại ca, hiện tại học viện chúng ta thiếu lão sư, thiếu học viên, thiếu thức ăn, còn có thiếu kim tệ.
Thiếu nhiều như vậy???
- Có biện pháp gì giải quyết không? Lão sư đi tìm, học viên đi chiêu, thiếu thức ăn đi mua, thiếu kim tệ đến xin cha.
Mọi người:......
Cũng may Dạ Minh không có ở nơi này, bằng không thì nghe nói như thế, nhất định sẽ giận đến thổ huyết, cha ngươi hiện tại nghèo đến mức phải làm nô lệ cho mẹ ngươi đấy.
- Đông Tứ và Đát Từ, các ngươi phụ trách chiêu học viên, hài tử bên trong Bình Khang Phường này cần tu luyện đi, chúng ta cũng có thể lời ít tiền, bồi bổ chi tiêu hàng ngày, còn vấn đề lão sư, tạm thời ta tới làm đi.
Hiện tại Dạ Côn cũng chỉ có thể làm như vậy.
- Côn ca.
Nguyên Chẩn yếu ớt nói ra.
- Thế nào?
Phong Điền thấp giọng nói ra:
- Bảy ngày sau chính là so tài giữa các học viện ở An Khang châu, đến lúc đó toàn bộ học viện đều sẽ tụ tập lại tiến hành trao đổi.
- Sau đó thì sao?
Dạ Côn hỏi.
Nguyên Chẩn nói:
- Phần thưởng đệ nhất học viện mười vạn kim tệ, học viện xếp chót, phạt mười vạn.
Dạ Côn ngây ngẩn cả người, học viện của ta còn chưa bắt đầu, liền muốn phạt mười vạn, khó trách không ai đoạt cái chìa khóa này.
- Còn nữa, Kiếm Trủng tháng sau sẽ mở, An Khang châu chỉ có ba cái danh ngạch, mà ba cái danh ngạch này chính là dùng thứ hạng học viện đến lấy, ba hạng đầu.
Nguyên Chẩn lại bổ sung một câu, xem ra tin tức vẫn rất linh thông.
Dạ Côn đau đầu, sự tình Kiếm Trủng là việc lớn. Đây là chuyện hệ trọng cả đời.
Đông Tứ và Đát Từ không thành vấn đề, thế nhưng năm người khác đánh như thế nào?
- Nguyên Chẩn, trận so tài này tiến hành như thế nào, đánh mấy trận?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Nguyên Chẩn chân thành nói:
- Côn ca, phân tu vi, Kiếm Sĩ ba người, Kiếm Sư bốn người.
Dạ Côn chớp mắt.
- Phu quân!
- Đại ca!
- Côn ca!
- Nhanh ấn huyệt nhân trung.
Dạ Côn cảm thấy lão thiên là đang chơi mình, ngoại trừ Đông Tứ và Đát Từ có thể thắng chắc ra, còn có đệ đệ có chút hy vọng, nhưng Nguyên Chẩn cùng Phong Điền... bọn họ còn chưa phải Kiếm Sĩ, còn có thê tử, Kiếm Đồ còn chưa đạt tới, cầm kiếm thế nào cũng không biết.
Xong... lạnh chắc...
- Phu quân, ngươi đừng có gấp, không phải chúng ta còn có thời gian bảy ngày sao?
Bảy ngày, Côn ca ta không phải thần a.