“Ngươi nói xem. Giờ đến lượt bổn cung tính sổ với ngươi.” Bắc Thần Hàn ép nàng tới vách tường, hai cánh tay ngăn
cản đường lui của nàng.
“Tính sổ cái gì hả?” Tô Duyệt Duyệt mắt to lay chuyển, vô tội hỏi.
Bắc Thần Hàn trợn mắt nhìn nàng một lúc, rõ ràng mình đang tức giận,
nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia, có thể thấy rõ được dáng vẻ đáng thương
trong đó, muốn tức giận cũng không được.
“Quên đi, lần sau không cho phép lại đi tới nơi đó uống rượu.” Hắn thở dài một tiếng, giọng nói dịu đi.
Vừa nghĩ tới nữ nhân nhà mình chạy đi thanh lâu, lửa giận từ đáy lòng lại dâng lên.
Ánh mắt Tô Duyệt Duyệt lóe lên, tối nay Thái tử có chút khác thường,
nàng lén chạy ra ngoài chơi, lại còn tới thanh lâu, vừa rồi còn đánh hắn nhiều như vậy, hắn lại có thể không tức giận, kỳ lạ… Chẳng lẽ hắn ngã
bệnh?
“Chuyện này…” Miệng nhỏ của nàng giật giật, nhìn hắn muốn nói lại thôi.
Bắc Thần Hàn nhìn nàng chằm chằm, ý muốn nàng nói tiếp.
Tô Duyệt Duyệt hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói, “Có phải quan hệ giữa ngươi và Lục hoàng tử không tốt?”
Nếu không hỏi được từ Bắc Thần Ngạo, thì đành hỏi từ Bắc Thần Hàn vậy.
“Hắn tìm ngươi? Các ngươi gặp nhau ở đâu?” Sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng hỏi.
Mới từ chỗ Nhị hoàng tử biết được Bắc Thần Ngạo trở lại kinh thành,
nhưng không nghĩ tới hắn đã tìm Tô Duyệt Duyệt, không biết mục đích hắn
quay lại lần này là gì, chẳng lẽ bởi vì chuyện năm xưa?
“À, vừa nãy chạm mặt ở Túy Tiên lâu, ngươi và hắn…” Tô Duyệt Duyệt rất
muốn hỏi nữa, nhưng nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, tự động
nuốt câu nói tiếp theo vào.
Bắc Thần Hàn nhìn nàng chằm chằm, cảnh cáo, “Sau này cách xa hắn một chút, nghe chưa?”
Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu nhìn hắn, sao thái độ của Thái tử gia này và
thái độ của Lục hoàng tử giống nhau thế? Chẳng lẽ thật sự có cừu oán?
Dường như thấy mình quá mức nghiêm túc, khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Thần Hàn hòa hoãn xuống, hai người cứ như vậy không nói một câu, chỉ tựa vào tường, cho đến khi Tô Duyệt Duyệt không chịu được đẩy hắn một cái.
“Làm cái gì?” Hắn hỏi.
Tròng mắt Tô Duyệt Duyệt thoáng qua tia áy náy, cười lấy lòng, “Anh đẹp trai, mới vừa rồi rất xin lỗi, còn đau không?”
Vừa nói bàn tay nhỏ vừa sờ sờ mặt của hắn, không biết mặt của hắn quá
dày hay tay của nàng quá yếu, nhưng mặt của Bắc Thần Hàn lại chỉ bị một
chút xíu thương tích nhỏ.
Hắn kéo dãn khoảng cách hai người, lắc đầu, “Không có gì đáng ngại,
ngược lại là ngươi, nam nhân mà ngươi vừa đánh vừa gào kia là ai?”
Hắn nhớ rõ ràng, Tô Duyệt Duyệt hình như rất tức giận đối với nam nhân
kia, hơn nữa giọng nói cùng với vẻ mặt bi thương đó, chứng tỏ bị nam
nhân kia tổn thương rất sâu, nếu không làm sao có thể thương tâm đến mức đấy?
Tô Duyệt Duyệt trốn tránh, như không muốn trả lời câu hỏi của hắn, giả
ngây giả dại đi tới chiếc giường, “Ngươi nói gì, ta không hiểu. Ta mệt
rồi. Ngủ ngon.”
Ánh mắt Bắc Thần Hàn phức tạp nhìn nàng nằm lên giường, hắn dĩ nhiên
biết nàng trốn tránh, nhưng hắn cũng không đành lòng đụng vào vết thương của nàng, thở dài một tiếng, cũng cởi áo khoảng nằm lên giường.
“Này này, rốt cuộc ngươi muốn ngủ ở chỗ ta bao lâu? Không phải ngươi đã
khôi phục lại rồi sao, làm sao còn ở lại chỗ này?” Tô Duyệt Duyệt trợn
mắt hỏi hắn.
Từ sau khi Bắc Thần Hàn khôi phục lại bình thưởng, nửa tháng nay hắn vẫn ngày ngày đến Duyệt Tâm các trình diện, mặc dù hắn không làm tiếp mấy
hành động đó nữa, nhưng Tô Duyệt Duyệt vẫn không hiểu, hắn còn có bốn
tiểu thiếp chờ được phục vụ, tại sao vẫn tới Duyệt Tâm các của nàng?
“Bổn cung thích, ngươi quản được sao?” Hắn vô lại trả lời.
Thật ra chính hắn cũng không biết, chỉ là mỗi tối đều muốn ôm nàng ngủ,
dường như trên người nàng có mùi hương khiến hắn có thể ngủ an ổn, nghĩ
tới đây, hắn không tự chủ kéo nàng vào trong ngực, ngửi ngửi mùi hương
trên người nàng, chẳng qua là…
“Duyệt Duyệt, ngươi muốn trước khi ngủ đi tắm qua không, đổi y phục
khác, trên người ngươi mùi phấn hương nặng quá.” Hắn cau mày hỏi.
Giờ phút này, trên người Tô Duyệt Duyệt trừ mùi rượu, còn có mùi son
phấn của những nữ tử thanh lâu lưu lại, mà mùi hương thơm ngát vốn có đã sớm không thấy tung tích, hắn không thích loại mùi này trên người nàng.
Tô Duyệt Duyệt mệt mỏi nhắm mắt, quăng cho hắn một câu “Ngươi quản được sao?” khiến hắn á khẩu, không nói được lời nào nữa.
Mấy ngày sau, trong Hoàng cung.
Hôm nay là ngày Hoàng cung tổ chức tiệc rượu ngắm hoa, hầu hết phi tần
cùng với các vị hoàng tử, công chúa cùng tham gia. Khi Bắc Thần Hàn và
Tô Duyệt Duyệt tới, vườn hoa rất lớn đã sớm bị chen chúc tới nước chảy
không lọt rồi.
Tô Duyệt Duyệt như phát hiện được điều mới lạ, đi dạo không ngừng trong
vườn hoa, nàng lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy được một buổi
ngắm hoa hoàng tráng như thế này, màu sắc rực rỡ khiến cho xung quanh
bừng tràn đầy sinh khí.
Bắc Thần Hàn nhìn nàng, giờ phút này, nàng mặc bộ y phục màu hồng nhạt,
an tĩnh đứng dưới tàng cây anh đào, ánh mặt trời xuyên qua những chiếc
lá chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, làm cho khuôn mặt nàng như
sáng bừng, càng khiến cho tầm mắt hắn không thể di dời.
“Thái tử điện hạ, Hoàng thượng tìm người.” Đột nhiên một gã thái giám đi tới bên cạnh hắn, đúng lúc khiến hắn hồi phục tinh thần.
Hắn có chút ảo não, tại sao vừa lúc nãy lại nhìn Tô Duyệt Duyệt đến thất thần, hắn gật đầu một cái, vội vàng nói vài câu với Tô Duyệt Duyệt liền cất bước đi về hướng khác.
Tô Duyệt Duyệt vẫn đứng dưới bóng cây anh đào như cũ, muốn an tĩnh ngắm
hoa, nhưng hết lần này tới lần khác có người tới quấy rầy nàng.
“Duyệt Duyệt.” Một giọng nói dịu dàng mang theo tình cảm vang lên từ phía sau lưng.
Nàng quay đầu lại thì thấy Tam hoàng tử Bắc Thần Lẫm đứng ở đó, không
biết tại sao, mỗi lần thấy hắn, đều thấy được trong mắt hắn luôn lộ ra
ánh mắt chứa đầy tỉnh ý.
“Lão Tam, có chuyện gì sao?” Tô Duyệt Duyệt cười, khách khí nói.
Bắc Thần Lẫm đi tới cạnh nàng, ánh mắt lấp lánh, dịu dàng nói, “Duyệt
Duyệt, trước kia nàng đều gọi ta là Lẫm ca ca, không nhớ sao?”
Lẫm ca ca? Ông trời của ta ơi! Người cũng thật độc ác! Nàng gọi cái tên kia ra khỏi miệng sao!
“Ta thấy gọi ngươi lão Tam là được rồi, lão Nhị lão Tứ đâu? F3 các ngươi không phải thường tụ tập với nhau sao?” Tô Duyệt Duyệt vội vàng nói
sang chuyện khác.
Bắc Thần Lẫm nghi ngờ hỏi, “F3 là gì?”
“Nghĩa là ba người các ngươi cũng đẹp trai nhà ta tụ tập lại, vừa lúc có thể là F4 cổ đại nha.” Tô Duyệt Duyệt vội vàng giải thích.
Đẹp trai nhà nàng là Đạo Minh Tự, bá đạo lãnh khốc, ánh mắt như hận thù
cả thế giới,mà Bắc Thần Lẫm dường như thích hợp trở thành Hoa Trạch
Loại, dịu dàng nho nhã, còn hai hoàng tử kia, trời tranh tính phong lưu, nhân vật còn lại hoàn toàn phù hợp với hai người đó.(*)
(*) Giải thích cho bạn nào không xem Vườn sao băng phiên bản Đài
Loan, Đạo Minh Tự do Ngôn Thừa Húc đóng, cũng chính là nhân vật thủ lĩnh F4 (Goo Jun Pyo của Hàn Quốc). Hoa Trạch Loại do Châu Du Dân thủ vai,
là YoonJi-hoo phiên bản Hàn.
“Duyệt Duyệt, ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu?” Bộ mặt Bắc Thần Lẫm mờ mịt.
Tô Duyệt Duyệt lắc đầu một cái, thấp giọng nói: “Ngươi mà hiểu được, có quỷ mới tin.”
Giải thích với người cổ đại về phim thần tượng hiện đại, không phải là tìm phiền toái sao?
Bắc Thần Lẫm dịu dàng cười, giơ tay lên sờ đầu Tô Duyệt Duyệt, “Duyệt
Duyệt, sau khi ngươi mất trí nhớ, thay đổi thật nhiều, ta cũng không thể nhận ra ngươi.”
Tô Duyệt Duyệt giương mắt nhìn hắn, từ trong mắt hắn có thể thấy được sự mất mát cùng bất đắc dĩ. Nàng không dấu vết tránh bàn tay của hắn, cái
này, Tam hoàn tử rốt cuộc làm sao vậy, chẳng lẽ không biết rằng xung
quanh có bao nhiêu con mắt đang nhìn sao? Hắn lại có thể không để ý thân phận của mình, công khai thân mật như vậy.
Tô Duyệt Duyệt lúng túng quay đầu sang chỗ khác, đột nhiên phát hiện vị
cứu tinh, la lớn: “Vị quận chúa điêu ngoa kia, ngươi cũng vào cung sao?”
Lãnh Phức Hương nghe tiếng quay đầu, lại thấy hai cánh tay Tô Duyệt Duyệt đang không ngừng vẫy, mà miệng nàng không ngừng gọi.
“Quận chúa điêu ngoa, nơi này… Tới đây, tới đây…”
Sắc mặt Lãnh Phức Hương khó coi, tức giận quát lên, “Tô Duyệt Duyệt, ngươi đang gọi chó sao?”
“Vậy ngươi thừa nhận mình là chó sao? Nếu không sao lại ngoan ngoãn tới đây chứ?” Tô Duyệt Duyệt vỗ bả vai của nàng, cười nói.
Lãnh Phức Hương trợn mắt nhìn nàng một cái, tức giận nói: “Ai là chó,
ngươi gọi lớn tên cô nương ta như vậy, ta có thể không tới sao?”
Nàng ta lúc này mới phát hiện Bắc Thần Lẫm đang đứng ở một bên, lễ phép
gật đầu chào hỏi, sau đó nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm ai đó.
Tô Duyệt Duyệt tốt bụng nhắc nhở: “Quận chúa điêu ngoa, ngươi không cần
tìm, dù có nhìn lồi cả mắt, phu quân nhà ta cũng không có ở đây đâu.”
Lãnh Phức Hương có chút thất vọng, sau đó chuyển tầm mắt tới người Tô Duyệt Duyệt, “Hôm nay Thái tử điện hạ không vào cung sao?”
Hôm nay nàng cố gắng ăn mặc tỉ mỉ, vì muốn có thể nhìn thấy Bắc Thần
Hàn, để hắn có thể chú ý tới mình, nhưng không nghĩ tới tìm tới tìm lui, vẫn không thấy bóng dáng của hắn.