Khi Bắc Thần Hàn phát hiện ngoài cửa không phải Tô Duyệt Duyệt, ánh mắt
trở nên thất vọng, những ham muốn trong lòng bỗng chốc tiêu tan, vội
vàng đứng dậy mặc y phục, nhanh chân bước ra khỏi phòng.
“Có
chuyện gì?” Lúc này, hắn đột nhiên hướng lên phía trên ngọn cây trống
không, hóa ra nữ nhân mà bị trói trên cây đã không thấy đâu nữa rồi.”
“Điện hạ, thái tử phi xảy ra chuyện rồi…” Thị vệ cung kính vội vàng nói.
Bắc Thần Hàn vô cùng ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn thị vệ: “ Ai xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”
“Điện hạ đến dưới gốc cây xem liền biết…” Thị vệ tiếp tục nói.
Khi mà bọn họ bắt đầu đi tuần, phát hiện Tô Duyệt Duyệt bị trói ở trên cây, do biết là thái tử hạ lệnh, cho nên bọn họ chỉ có thể làm như không
nhìn thấy, tiếp tục đi tuần, chỉ là khi bọn họ đi tuần xong 1 vòng, lại
phát hiện tại tử phi không thấy nữ, vốn cho rằng là thái tử thả nàng ra, nhưng khi bọn họ nhìn thấy dưới cây lưu lại 1 kí hiệu, mới hoảng hốt
nhận ra là chuyện không nhỏ.
Trong lòng Bắc Thần Hàn bất chợt cảm thấy có 1 dự báo bất an, thong thả bước đến cái cây đó, khi mà hắn bước đến cái cây, mở tròn mắt kinh ngạc, trong lòng ngoài bất an ra, hơn nữa còn bừng bừng ngọn lửa tức giận.
“Đáng chết, Uyên ương hồ điệp
dám xông vào phủ thái tử, các ngươi lại không phát hiện….” Con mắt hừng
hừng lửa nhìn chằm chằm tên thị vệ kia, lúc này đây trông Bắc Thần Hàn
giống như 1 con dã thú đang phát cuồng lên vậy.
“Thái tử điện hạ
thứ tôi…”. Đám thị vệ từ trước đến giờ chưa từng thấy Bắc Thần Hàn phẫn
nộ như vậy, lần lượt quỳ rạp người xuống.
“Tất cả các ngươi lập
tức chia nhau ra ngoài phủ tìm kiếm, nếu không tìm được các ngươi đừng
nghĩ đến chuyện sống nữa…” Bắc Thần Hàn phẫn nộ hét lớn.
Hắn hoàn
toàn không nghĩ đến Uyên ương hồ điệp cư nhiên lại to gan như vậy, cư
nhiên dám lẻn vào phủ mang người của hắn đi mắt, đáng chết, hắn cư nhiên lại mang Tô Duyệt Duyệt trói lên cây, nếu hắn không trói nàng, vậy có
lẽ việc bị Tô Duyệt Duyệt điểm huyện có thể chạy được 1 kiếp, đáng chết, hắn rốt cuộc đang làm gì? Vừa nghĩ đến Tô Duyệt Duyệt rơi vào tay tên
đạo tặc kia, trong đáy lòng hắn lại vô cùng lo sợ và bất an.
Lục
này hắn đã không thể bình tĩnh ngồi yên trong phủ chờ tin tức nữa rồi,
hắn bước nhanh đến bên chuồng ngựa, leo lên lưng 1 con và không hề do dự phi ra ngoài phủ tìm Tô Duyệt Duyệt bị mất tích. Hắn cũng lén lút điều
động cấm quan của nội cung phái đi từng nhà từng nha tìm kiếm Tô Duyệt
Duyệt, bất cứ ngóc ngách nào cũng không dám bỏ qua.
Trên núi. Trong cái nhà mộc nhỏ —-
Uyên ương hồ điệp bế Tô Duyệt Duyệt đang bị hôn mê đặt lên giường, chăm chú
nhìn nữ tử xinh đẹp. Hắn ta hoàn toàn kông dám tin, lời mà người khách
trong phòng trọ kia nói lại là sự thật, thái tử phi đến bây giờ vẫn còn
là trinh nữ. Tên thái tử này nhất định là có bệnh, nếu không thì người
phụ nữ đẹp như này, sao nỡ để cho nàng ta một mình chứ.
Hắn ta
thong thả đến bên chiếc giường, đôi tay lớn thong thả vuốt ve khuôn mặt
bầu bĩnh của nàng, tiếp tục lần tay xuống dưới eo nào, không hề do dự
muốn gỡ bỏ đai áo của nàng, đột nhiên………
“Sờ đủ chưa…” Tô Duyệt
Duyệt lạnh lùng trợn tròn mắt nhìn hắn ta, và khi hắn ta chưa nhận ra,
chiếc ngân trâm ở trên tay nhẹ nhàng đâm vào phía sau lưng hắn ta.
Uyên ương hồ điệp rõ rang không ngờ đến nàng ta cư nhiên tỉnh lại, kinh ngạc 1 lúc sao đó mới hồi phục được trạng thái bình thường: “Mỹ nhân, tinh
rồi a! Tỉnh rồi càng tốt, như vậy mới có phản ứng, mới làm tăng thêm
kích thích…”
“Hóa ra ngươi chính là Uyên ương hồ điệp mà mọi
người nói a! Cuối cùng ta cũng gặp được ngươi rồi… xem ra những vị khách kia truyền thong tin thật là nhanh mà!! Nhanh như vậy đã dụ được con
rắn lớn như ngươi ra khỏi hang rồi…” Tô Duyệt Duyệt nở nụ cười đắc ý,
nhìn biểu tình ngạc nhiên của hắn ta.
Cho dù Bọn người Bắc Thần
Hàn giúp người nhưng không muốn nàng giúp, nàng đành phải lén lút tự cho mình làm mồi nhử, dẫn dụ nam nhân háo sắc này ra khỏi hang, cho nên
nàng cố ý mua chuộc mấy hạ nhân, loan truyền tin tức nàng vẫn còn là
trinh nữ ra ngoài, mục đích chính là để cho Uyên ương hồ điệp biết, còn
có 1 thái tử phi đang đợi hắn đến phạm án, không ngờ, nhanh như vậy hắn
đã đến rồi.