Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 120: Chương 120




Edit: Do Nguyen

Thập Nhất Nương cuối cùng vẫn phải thừa nhận, mỗi thời đại đều có một giới hạn nhất định, ở đời trước, ông nội của nàng chế tạo thuốc cường thân kiện thể rất dễ dàng, còn ở thời đại nàykhông có thực vật và động vật biến dị, nên Thập Nhất Nương chỉ có thể chế tạo thuốc có hiệu quả ở mức độ sơ cấp, khi uống vào khiến thân thể đau đớn không chịu nổi, nàng phải châm cứu giảm đau và kích thích công năng của thuốc, hiệu quả vừa chậm vừa khiến người ta thống khổ.

Toàn bộ mọi người An gia tập trung tại viện của An Tam Gia, An Quốc Công còn phái thuộc hạ tâm phúc canh giữ xung quanh tiểu viện, Quốc Công không phải kẻ ngốc, nếu Thập Nhất Nương thành công chế tạo thuốc cường thân kiện thể, tăng cường uy lực của người khác, đó sẽ là bí mật lớn nhất của An gia.

Trong viện gỗ chất cao thành đống lớn, ở giữa đặt một cái nồi thật to đủ để chứa một người trưởng thành vào trong nồi đó.

Bắt đầu đốt lửa, chỉ một chốc, cột lửa ngùn ngụt đã bao trùm chiếc nồi to, những tiếng ùng ục bắt đầu vang lên, nước bên trong có màu đen, nước sôi khiến bọt nước văng ra ngoài không ít, mùi vị chua loét lan ra khắp không khí khiến hô hấp và ánh mắt mọi người đều muốn lên men.

Một chiếc đài cao được dựng sát bên miệng nồi, Thập Nhất Nương nghiêm túc đứng ở đó từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt không rời khỏi nồi dược liệu.

“Hừ, Thập Lang, con lo mà giảm béo đi, đến lúc thiên tai đói kém ta bảo đảm con giống heo như vậy sẽ bị người ta nấu lên đầu tiên đó”. Tôn thị nhìn thấy cái nồi thật to khá bất ngờ, sau đó nàng liên tưởng nhanh đến đứa con vóc người như heo của mình.

Thập Lang nhìn thấy cái nồi to khủng bố mà nuốt nước miếng, hắn từng nghe Thập Nhất Nương nói trước kia có một vị vương gia rất mập. Hắn ta dấy binh tạo phản nhưng thất bại, sau đó hắn bị một đám nông dân đem hắn nấu chín để ăn. Thật là ghê rợn!

“Thập Nhất Nương, hay là muội xuống đi, ta sẽ thay muội lên đó bỏ dược liệu vào nồi!”. Thập Lang thương lượng, hắn không muốn muội muội đứng gần nơi nguy hiểm đó, lỡ như muội ấy không cẩn thận bị té vào nồi chẳng phải sẽ bị luộc chín luôn sao!

Tôn thị cũng lo lắng nhưng không phải là lo lắng an toàn của Thập Nhất Nương, bởi bên cạnh Thập Nhất Nương đã có An Quốc Công và An Tam Lang cẩn thận che chở nàng rồi, điều Tôn thị lo là: “Thập Nhất Nương à, con để cho Thập Lang lên đi, con muốn bỏ dược liệu gì vào nồi thì cứ nói với nó, nó da thô thịt dày bị lửa táp cũng không sao, còn da con vừa mỏng vừa nõn nà như vậy, lỡ bị phỏng thì xấu lắm”.

Thập Nhất Nương cảm thấy khó thở nên lấy thêm một cái khăn ra che mũi, che mắt của mình lại, nàng nói lớn: “Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, hai người ra ngoài đi, mùi ở đây rất hắc, thuốc này chỉ có con mới biết được dược tính, cũng chỉ có con mới biết liều lượng chính xác, không thể nhờ người khác được”.

“Các ngươi đi ra ngoài đi”. An Nhị Gia chỉ vào ba hạ nhân cao lớn đang đứng canh giữ trong tiểu viện, “Lẽ nào các ngươi muốn ở đây xem chúng ta tắm rửa hả?”, sau đó lật mặt nhanh như cắt: “Nương tử đại nhân, nàng đưa đại tẩu ra ngoài luôn được không? Năn nỉ đó!”.

Tôn thị và Phương thị đỏ mặt bước ra ngoài, được rồi, hôm nay chính là ngày đàn ông An gia tắm rửa tập thể bằng nước thuốc, hừ... hôm nào phải nói với Thập Nhất Nương nấu ra một nồi dược liệu để bảo dưỡng nhan sắc mới được, lúc đó phụ nữ An gia cũng sẽ tắm tập thể với nhau, quyết không thể thua thiệt đám đàn ông con trai này được.

Thập Nhất Nương đợi cả buổi, rốt cuộc cũng nấu xong, nàng tự mình xem xét cẩn thận, uhm, chất lượng thuốc tốt rồi, nam nhân An gia đổ nước thuốc vào một thùng tắm thật to để ngâm mình trong đó.

An Tam Gia cởi trần, trên người vẫn mặc quần được bế đặt vào thùng tắm, Thập Nhất Nương dặn An Tam Lang vén cao ống quần, xoa bóp nhẹ nhàng các huyệt dưới chân Tam Gia.

Nước thuốc quá nóng. An Tam Gia có cảm giác như mình là con heo bị Thập Nhất Nương bỏ vào nồi luộc chín. Tam Gia cắn răng chịu đựng, đau đớn tê liệt khiến hắn cảm thấy vô cùng thống khổ, nhưng hắn là ai chứ? An Tam Gia đó, chinh chiến sa trường, máu chảy đầu rơi, hơn nữa cũng từng tê tâm liệt phế khi thấy cảnh vợ đút máu cho con đến chết, thế thì còn nỗi đau nào hắn không thể vượt qua chứ! Nhưng nỗi đau này cũng khiến hắn chết đi sống lại, cái đau từ đùi truyền đến đại não quả thật rất khủng khiếp, An Tam Gia từ trước đến nay luôn lạnh lùng phiêu dật như trích tiên giờ phút này khuôn mặt nhăn nhó vô cùng dữ tợn.

Chính vào lúc An Tam Gia không thể chiu nổi sắp kêu lên, một cỗ nóng ẩm theo kinh mạch truyền đến khiến cảm giác thống khổ giảm đi chút ít, An Tam Gia mở to hai mắt nhìn thấy bộ dáng chật vật ướt đẫm mồ hôi của Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương cũng mệt mỏi không kém, khi nước thuốc không còn nóng nữa, nàng từ từ truyền dị năng qua ngân châm rót vào từng kinh mạch trong người An Tam Gia, hiệu quả tuy chậm nhưng vẫn khiến cha nàng giảm bớt đau đớn.

“Thập Nhất Nương, cha vẫn chịu được, con dừng lại đi”. An Tam Gia đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của con gái.

Thập Nhất Nương cười cười “Khi nào chịu không nổi con sẽ dừng tay, cha ráng chịu đựng một chút, nhiều nhất là 5 lần nữa thôi, cha có thể đi đứng được”.

An Tam Gia quên hết đau đớn, vẫn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thập Nhất Nương, hắn cũng không ngăn cản nàng nữa vì có cản cũng vô dụng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội chữa chân cho hắn, chuyện hắn có thể làm lúc này là cầm khăn tay lau mồ hôi trên mặt cho con gái.

Thời gian giống như ngừng trôi, thật lâu sau Thập Nhất Nương mở miệng nói “Cha, được rồi...”

An Tam Gia đầu đầy mồ hôi được An Tam Lang và An Ngũ Lang nâng dậy, Tam Gia thoải mái nheo mắt lại, vừa rồi đau đớn còn khủng khiếp hơn cái chết nhưng hiện tại thân thể giống như tẩy kinh phạt tủy, thư sướng nhẹ nhõm đến ngàn lần.

“Cha, cha thấy thế nào?” An Tam Lang lo lắng hỏi.

“Rất thoải mái”. An Tam Gia tươi cười, vừa rồi hắn bị Thập Nhất Nương coi như heo mà bỏ vào nồi luộc chín rất thống khổ, nhưng kết quả lại khiến hắn kinh ngạc vô cùng, cơ thể khỏe khoắn, nhẹ nhàng giống như được chắp thêm một đôi cánh rộng, tùy thời có thể bay cao.

“Tốt rồi, bây giờ đến lượt các ca ca”. Thập Nhất Nương cười quái dị khiến đám nam nhân An gia sởn cả gai ốc.

“Thập Nhất Nương, Thập ca không cần phải tắm cái đó đúng không?” Thập Lang hồi hộp hỏi, vừa rồi hắn nhìn không sót cảnh Tam thúc đau đớn dữ tợn, hắn không muốn trải qua cảm giác đó chút nào.

“Huynh nghĩ huynh cũng không cần”. Lục Lang dè dặt nói theo, chính miệng Thập Nhất Nương đã nói hắn là trạch nam, suốt ngày không thích vận động, không muốn ra ngoài, tương lai hắn cũng không có ý định đi theo nghiệp võ, vũ khí và toàn bộ cuộc sống của hắn là bút nghiên, thân thể thế này là tốt lắm rồi, không cần cường thân kiện thể gì nữa.

“Vô dụng!” Ngũ Lang khinh bỉ nhìn hai đệ đệ, “Thập Nhất Nương đã nói rồi, thuốc này ngoài việc cường thân còn giúp các ngươi có khí phách đàn ông, nếu còn xem mình là nam tử thì mau bước vào thùng, léo nhéo ta đập chết”.

Lục Lang và Thập Lang nói thầm “Dù huynh có tắm nước thuốc này đến trăm lần thì huynh vẫn đẹp kiểu đàn bà, không có nửa điểm khí phách nào của đàn ông đâu, nằm mơ đi”.

Lười nói dong dài với bọn họ, Thập Nhất Nương đem mấy huynh trưởng đạp thẳng vào thùng tắm, bốn người một thùng rất vừa vặn, không nên lãng phí nước thuốc, tuy dược liệu không mạnh mẽ như lúc đầu An Tam Gia tắm nhưng phần thuốc còn sót lại trong thùng vẫn rất tốt đối với bọn hắn.

Mấy vị ca ca của Thập Nhất Nương cùng lúc rên la khóc lóc, nước thuốc lúc này tuy không đậm đặc như ban nãy nhưng bọn hắn không được Thập Nhất Nương dùng dị năng châm cứu giảm đau như đối với An Tam Gia. Vì thế một đám nam tử đau đớn kêu cha gọi mẹ.

Thập Lang giãy dụa chịu đựng nhưng mới một lúc đã phải đứng lên, An Quốc Công, An Đại Gia, An Nhị Gia cùng lúc đạp cho hắn một cước vào mông hắn khiến hắn nằm bẹp dí vào thùng, hình ảnh này còn te tua hơn lúc nãy, Thập Lang la hét gào khóc khiến đám hạ nhân còn tưởng hôm nay An phủ giết cả chục con heo.

Nói đến heo, lúc này Trữ Bị Lương vui vẻ chạy đến, vừa chạy vừa kêu éc éc, ta cũng muốn chơi...

“Đi ra!”. Thập Nhất Nương ghét bỏ nhìn nó, “Con heo mập này, xem náo nhiệt cái gì, đi chỗ khác chơi!”

Một mình chịu khổ không bằng kéo nhau chịu khổ, Ngũ Lang, Lục Lang cùng lên tiếng “Thập Nhất Nương, các huynh cũng không ngại cùng heo tắm chung đâu. Muội cho nó vào đây hưởng sung sướng với các huynh đi”.

Trữ Bị Lương cứ nghĩ là được tắm nước nóng chung với mọi người nên vui vẻ phóng cái ầm vào thùng tắm, khi nhảy vào nó phát hiện toàn thân đau nhức như rút gân kéo xương, nó kêu la gào khóc ầm ĩ, cái này mà là tắm rửa gì, giết heo thì có!

Trữ Bị Lương cuống quýt tìm đường nhảy ra, Thập Lang cười gian tà, kéo hai chân nó rồi đè cả người nó vào thùng thuốc.

Thập Lang vô cùng khâm phục Tam thúc của hắn, đau đớn này nhanh chóng thấm vào xương tủy, vậy mà Tam thúc vẫn chịu đựng được lâu như vậy, đau thì cắn răng nhịn được nhưng ngứa thì hắn không biết làm sao, ngứa đến điên cuồng, vậy mà Thập Nhất Nương lại nói nước này đã giảm bớt công hiệu, Tam thúc của hắn phải chịu đau gấp mấy lần, thật không phải con người!

Mấy nam tử An gia vừa trải qua một trận tắm rửa kinh hoàng cùng nhau bước ra ngoài, lại nhìn thấy An Quốc Công cầm trường thương đứng đónhư hổ rình mồi nhìn chằm chằm bọn họ.

“Tổ phụ, người...” Thập Lang có dự cảm không tốt.

An Quốc Công khóe miệng tươi cười, vô cùng chuẩn xác đánh đến.

“Một trăm hai!”. An Nhị Lang là người luôn dùng bạc mở đường cất tiếng thương lượng.

“Tốt”. Ngũ Lang hai mắt tỏa sáng nghênh đón chiêu thức của tổ phụ, hắn là người đầu tiên xông lên tiếp trường thương, trước giờ hắn vẫn thích thú chuyện đánh giết, cơ hội tốt thế này sao có thể bỏ qua!

An Nhị Lang không để ý đến mấy người đang đánh nhau ầm ĩ, hắn từ tốn chờ hạ nhân mang quần áo đến, vào nhà thay đồ, chỉ chốc lát lại thành gian thương ung dung phong nhã.

“Đừng đánh con...”, Lục Lang chính là “trạch nam” trong lời của Thập Nhất Nương. Hắn kêu khổ không ngừng, vội vã muốn trốn sau lưng Ngũ Lang nhưng lại bị Thất Lang đạp ra ngoài, từ trước đến nay Thất Lang làm chuyện gì cũng chậm như rùa bò giờ phút này lại vô cùng nhanh nhẹn, đem ca ca của mình đạp về phía tổ phụ, còn hắn thì nghiễm nhiên nấp sau lưng Ngũ Lang, Thất Lang công phu tất nhiên là cao hơn Lục Lang là kẻ ngày ngày chỉ lo viết sách nhưng Thất Lang rất không thích mấy chuyện đánh giết bạo lực này đâu.

“Ta #$@$Y!Y&... Thất Lang, ngươi hãm hại ca ca ruột thịt mà không cảm thấy hổ thẹn sao?” Lục Lang quả thực muốn chửi ầm lên nhưng bị trường thương của tổ phụ quét đến, hắn nhanh chóng chạy lại phía sau lưng An Tam Lang hòng tránh né, ô ô, Tam Lang ca, mạng nhỏ của đệ trông cậy vào huynh đó!

An Tam Lang cười khổ, thuận thế cầm cái ghế làm vũ khí chống đỡ trường thương.

“Wow, quả nhiên động tác của Ngũ Lang ca càng lúc càng lưu loát, nhanh không nhìn thấy được, còn Tam Lang ca sức lực cũng tăng lên rất nhiều”. Thập Lang bước đến bên cạnh Thập Nhất Nương, nhanh tay đoạt lấy hà bao chứa đầy thịt khô trong tay Thập Nhất Nương, vừa ăn vừa bình luận.

Trữ Bị Lương cũng nhảy dựng lên, kêu éc éc tỏ ý nó cũng muốn ăn thịt khô giống Thập Lang.

Thập Nhất Nương đoạt lại hà bao chứa thịt trong tay Thập Lang, mở ra đưa cho Thập Lang một miếng, tiện tay quăng cho Trữ Bị Lương một miếng.

“Thập Lang ca, sao huynh rảnh rỗi vậy?” Thập Nhất Nương ngậm một miệng đầy thịt, hỏi.

Thập Lang hiểu ý muội muội hỏi là sao hắn có thể tránh thoát độc thủ của tổ phụ mà ung dung đứng đây xem chuyện vui, hắn vui vẻ nói “Ta rất thông minh, vừa thấy tổ phụ cầm trường thương đến ta liền tự động ngã xuống đất giả vờ chết”.

Trữ Bị Lương cũng ầm ĩ: Sai, ta thông minh hơn, vừa thấy tình hình có biến, ta lập tức chạy về phía nữ chủ nhân.

Thập Nhất Nương hiểu lầm nó lại muốn ăn thịt, nàng quăng cho nó một miếng nữa, vô cùng miễn cưỡng nói “Miếng cuối đó nha, không có nữa đâu”. Thịt bò Tây Tạng tuy không hiếm nhưng người khác chế biến rất có mùi, thịt lại dai, răng sắt cắn còn không đứt nổi, riêng thịt Thập Nhất Nương làm bằng phương pháp đặc biệt, miếng thịt mềm, tẩm ướp vừa miệng, lại thơm ngon. Thập Nhất Nương đầu tiên đem thịt bò Tây Tạng ướp với một loại gia vị khiến thịt mềm hơn,gia vị này thấm vào thịt khiến nó không còn mùi ngai ngái nữa, sau đó kho chung với gừng, tỏi và nước tương, đường, mắm, cuối cùng cho rượu vào kho để dậy mùi thơm, đến lúc cạn nước thì đem phơi khô, thịt bò Tây Tạng sẽ rất thơm ngon non mềm, khiến người khác ăn không ngừng miệng.

“Thập Nhất Nương, lần sau huynh sẽ nhờ người mua thêm thịt bò Tây Tạng về cho muội làm nữa”. Thập Lang bị mỹ thực choán hết đầu óc, vỗ ngực nói với Thập Nhất Nương.

“Phải là bò Tây Tạng chính gốc nha… Chứ bò Tây Tạng nuôi ở kinh thành không ngon được thế này đâu”.

Bên này Thập Nhất Nương và Thập Lang trò chuyện thì bên kia đã đánh nhau xong, An Quốc Công dừng tay, Tam Lang và Ngũ Lang quá trâu bò, một lão nhân như An Quốc Công không thể cùng bọn hắn so thể lực được.

“Thập Nhất Nương, thuốc này của con thật là hiệu quả, con để cho tổ phụ và Đại bá của con dùng một chút đi”. An Quốc Công trìu mến nhìn cháu gái.

Thập Nhất Nương gật đầu: “Tổ phụ không tiếc tiền là được rồi, các dược liệu để nấu thuốc đều thuộc loại đắt đỏ, một thùng nước tắm này tính ra cũng phải hơn 50 vạn lượng bạc”. Thập Nhất Nương lộ ra khuôn mặt bất đắc dĩ, nếu không có Nhị Lang ca giỏi kiếm tiền thì An Gia làm sao có khả năng mua được dược liệu về nấu thuốc.

An Quốc Công suýt chút nữa lộ ra thần sắc đau lòng, hắn cẩn thận nhìn về phía An Nhị Lang: “Nhị Lang, nhà mình… nhà mình còn bạc không?”

An Nhị Lang vẻ mặt gian thương nhìn tổ phụ “Vốn là không có nhưng rất nhanh sẽ có thôi, hơn nữa còn có rất nhiều bạc”.

An Quốc Công yên tâm, cũng không quản An Nhị Lang làm cách nào, nhưng không lâu sau khi hắn biết cháu trai mình dùng cách gì kiếm bạc, mặt của hắn thực sự rất thối: Không hổ là cháu trai của lão tử, công phu lừa gạt, phẩm chất gian thương đã trở thành bậc nhất rồi, đến Hoàng đế nó cũng không tha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.