Thân thể Thượng Trang không khỏi cứng lại, sau một lúc lâu, nàng mới lên tiếng hỏi: “Vậy... Vậy Vương gia có nói gì không?”
Từ ma ma phản bác: “Ôi, còn nói gì nữa! Cả người ngài ấy ướt hết, Mạc thị vệ phải cứng rắn lôi đi. À đúng rồi, ngay cả nha đầu Phục Linh cũng rối lên đi theo.” Bà ta dừng lại, tỏ vẻ khó hiểu, “Ngươi nói xem việc này rốt cuộc là sao đây? Không phải Thành Vương điện hạ nói muốn thu nhận Phục Linh sao? Sao người đến lại đổi thành Hoàn Vương điện hạ.”
Từ ma ma còn chưa nói xong, Thượng Trang đã xoay người rời khỏi Hoán Y CỤc.
Thì ra, hôm qua y tiến cung.
Y không quên chuyện mình đã hứa.
Từ ma ma nói, y còn tới tìm nàng...
Nhưng lại không ngờ, nàng và Nguyên Duật Diệp bị mưa to vây lấy phải trốn trong mái đình.
Nàng biết Nguyên Chính Hoàn không thể nhìn được, nhưng không biết vì sao nàng lại cảm thấy, y nhất định biết nàng ở cùng với Nguyên Duật Diệp...
Thượng Trang hít vào một hơi thật sâu, bước chân dừng lại.
Bị mưa xối, y vẫn ổn sao?
Nhưng hiện tại nàng chỉ là cung nữ, không thể xuất cung.
Điều nàng có thể làm, chỉ có chờ.
Cả ngày hôm nay, Nguyên Chính Hoàn quả nhiên không vào cung.
Thượng Trang hầu hạ Hoàng đế đi ngủ xong liền về phòng mình.
Hôm sau, sau khi hạ triều, Hoàng đế gọi Thượng Trang tới Ngự thư phòng.
Nàng tiến lên hành lễ, vừa lúc ông ấy buông tấu chương xuống. Hoàng đế cho nàng bình thân nhưng chưa từng nâng mắt mà nhìn.
Nàng đứng hầu một bên, sau một lúc lâu mới nghe ông lên tiếng: “Thái tử... Khụ khụ...” Mới nói hai chữ, ông lại đột nhiên ho khan.
Thượng Trang không khỏi kinh hãi, lập tức tiến lên vỗ nhẹ lưng cho Hoàng đế, trong đầu thầm thắc mắc, vì sao đang êm đẹp, ông ấy lại nhắc tới Thái tử trước mặt nàng?
Ho một hồi, Hoàng đế mới nâng tay ý bảo không sao. Ông nhìn nàng, lại nói: “Chức vệ úy trong triều còn trống, Thái tử dâng tấu, tiến cử An Lăng Tễ.”
Thượng Trang chấn động, không tin nhìn Hoàng đế.
An Lăng Tễ, đó là ca ca của An Lăng Vu.
Thiếu gia...
Hai tay bất giác nắm chặt thành đấm, việc này liên quan tới quá nhiều người.
Thái tử, An Lăng phủ.
Nếu Hoàng đế đã tự mình hỏi nàng, ông ấy không phải nghĩ nàng và việc này liên quan tới nhau chứ? Hay là ông ấy trực tiếp nghĩ tới trường hợp nàng cầu tình với Thái tử?
Thượng Trang cắn môi, cúi đầu: “Thánh Thượng, nô tỳ chỉ là một cung nữ, chuyện này, nô tỳ không hiểu.
Chuyện này, cho dù nàng có giúp An Lăng Tễ hay không đều không ổn, chi bằng bản thân tránh đi thì hơn.
Hoàng đế bất giác cười, thái độ của nàng quả nhiên giống hệt suy đoán của ông. Ông đứng lên, đi tới cạnh nàng, hỏi: “Đã nhiều ngày rồi tâm tình của Thái tử vẫn không tốt. Trẫm biết Tần Lương đệ có đi tìm ngươi, tốt lắm, ngươi đã không còn mắc thêm sai lầm nào nữa.”
Cả người Thượng Trang ròng ròng mồ hôi, lần đó, cho dù thế nào nàng cũng sẽ không tới Đông cung. Cùng lúc, nàng lại bắt đầu kinh ngạc, nói như vậy, chuyện Hoàn Vương tới Hoán Y Cục ông cũng biết sao?
Nàng nâng mắt nhìn Hoàng đế, ông không nói gì, chỉ xoay người nhìn bản tấu chương kia: “Chức vệ úy này, trong lòng trẫm đã có chọn được người.”
Ý của ông là sẽ không cho An Lăng Tễ nhậm chức.
Thượng Trang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không biết thiếu gia có biết chuyện An Lăng Vu tiến cung căn bản không phải muội muội của hắn hay không, nhưng tóm lại, không gặp mới là tốt nhất. Mà nàng cũng hiểu, lão gia không muốn người nhà An Lăng vào triều làm quan.
Hoàng đế thầm đánh giá nữ tử trước mặt, nàng thật thông minh, sự thông minh của nàng hết lần này tới lần khác khiến ông nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Ông hình như có chút thưởng thức nàng.
Hoàng đế định xoay người ngồi xuống thì nghe tiếng Trần Trung từ bên ngoài truyền vào: “Thánh Thượng, Hiền phi nương nương cầu kiến.”
Hoàng đế nhíu mày: “Đây là Ngự thư phòng, nàng ấy tới làm gì? Kêu nàng ấy về đi.”
“Việc này...” Trần Trung khó xử quay đầu nhìn Tề Hiền phi đứng cách đó không xa, chỉ phải cắn răng tiếp tục, “Hiền phi nương nương nói, bên phía Thành Vương điện hạ sợ là không xong rồi. Khẩn cầu Thánh Thượng...”
Trần Trung còn chưa nói xong, Hoàng đế đã đứng dậy đi nhanh ra ngoài.
Thượng Trang cũng giật mình không nhẹ, trận phong hàn đó nghiêm trọng vậy sao?