Giống như mùa đông, tuyết phủ trắng phau ngoài thềm cửa, từng bóng người dồn dập đi trên đường phố lạnh ngắt.
Ai cũng cố gắng về nhà thật nhanh, hưởng thụ một buổi tối an lạnh bên gia đình. Vì hôm nay chính là giáng sinh.
Chính vào sáng ngày này, đã có vô vàn những ca khúc cất lên từ khắp các nẻo phố, những chú hề ra mắt, những ông già Nô-en với chòm râu bạc thả chớm gối. Từng bản nhạc Merry Christmas … vang vọng ra ở các nhà bán đĩa, những tiệm cửa hàng nho nhỏ với vô số món quà xinh xắn.
Triệu Thiên Dương cùng Hermione đã đi dạo phố được một khoảng thời gian dài. Hermione tự chọn cho mình một con gấu bông trắng, to lớn và mềm mại, còn Triệu Thiên Dương cũng chỉ bồi tiếp cười cười mà thôi. Hắn có thể không mua đồ vật gì. Tận hưởng niềm vui với cô bé là đủ rồi.
Chiều đến, khi mọi người đã vội vã ra về, ánh đèn của cây thông Nô-en cũng được thắp lên sáng trưng, chiếu rọi cả một góc phố, hai đứa đều có một ngày đi chơi thỏa thích, giờ đã đến lúc về lại mái ấm nho nhỏ, về với ba mẹ của họ … Ông bà Granger!
“Các con dạo phố có vui không?” – Bà Granger cất cái tạp dề, vừa rửa tay vừa hỏi Triệu Thiên Dương cùng Hermione.
“Vui lắm mẹ ơi! Mẹ coi nè …Con chọn được con gấu bông xinh lắm cơ!” – Hermione giơ giơ trong tay mình trắng như tuyết gấu bự, hớn hở nói với bà Granger.
Bà mỉm cười hỏi Triệu Thiên Dương: “ Còn con … Con không chọn thứ gì sao …?”
“Dạ không … Ra ngoài vòng một lươt là tinh thần cảm thấy sảng khoái rồi ạ. Thật tình còn cũng chưa muốn mua thứ gì?”
“Hứ … Tại anh ấy nói mấy món trẻ con không à … Chẳng chịu mua đâu! “ – Hermione bĩu môi “ tố cáo” Triệu Thiên Dương. Có vẻ việc hắn tỏ ra người lớn làm cô bé cảm thấy khó chịu. Bởi vì Hermione vẫn là một cô nhóc mà.
“Thôi … Hai đứa vào ăn đi … Hôm nay ngỗng quay cùng gà quay đã sẵn sàng để phục vụ chúng ta.”- Bà Granger xoa nhẹ đầu hai đứa rồi bước vô trong.
Ông Granger thì đang coi TV, chương trình thời sự về những điều kiện thời tiết cùng lễ ăn mừng mùa giáng sinh. Ông vươn tay bấm nhẹ cái nút, màn hình TV liền tối om lại.
Xong, ông quay sang, nhấc chân và ngồi vào ghế cùng với gia đình.
“Leena … Món gà hôm nay trông ngon quá …! “ – Ông phấn khở liếm liếm môi, mắt chằm chằm vào con gà còn đang nóng đến chảy mỡ kia. Ắt hắn, nếu hai đứa nhỏ không ngồi đây, ông đã chẳng ngần ngại mà chiến nó luôn rồi.
“E hèm … Trước khi bắt đầu … Ta muốn mọi người cầu nguyện một chút …! Chúa trời bên trên, hãy phù hộ gia đình con bình an..!”
“Hãy phù hộ gia đình con bình an ….!”
…..
Liên tiếp mấy tiếng lặp lại. Triệu Thiên Dương mặc dầu cũng chả tín ngưỡng gì thượng đế nhưng nhìn mọi người như thế cứ theo cho phải phép cái đã.
Mà trong lúc cả nhà đang thành tâm cầu khẩn, hắn lại liên lạc với Cổ lão trong giới chỉ.
“Này nhóc, có việc gì hả?”- Cổ lão giọng có chút ngái ngủ hỏi.
“Ạch … “- Mặc dù đã biết trước vị này tính khí that thường ông lão, nhưng Triệu Thiên Dương cũng không nhịn được đậu má rau muống chút ít. Ông có thể làm ơn cao nhân tiền bói thêm chút ít được không …!
“Có hỏi gì nữa … Ta phải ngủ … à không.. tu luyện!”
“Ừm… cháu muốn hỏi tài năng gánh nặng trên người cháu có thể gỡ bỏ chút ít được không ạ?” – Triệu Thiên Dương hồi hộp nói.
Qua một ngày đêm làm quen, hắn đã trụ được với mười tấn toàn thân. Cái này chẳng khác gì phòng trọng lực ở Dragon Ball thế giới. Nhưng chịu đựng là một chuyện, hoàn toàn thích nghi là việc khác. Muốn thích nghi tối thiểu hắn cũng cần ít nhất một tuần lễ, tài năng một ngày làm sao gánh vác được.
Mà ăn thì cần thoải mái, hắn không muốn để cục nợ trên người thưởng thức mỹ vị đâu.
“Cái này hả … Ta nghĩ chưa thể… Vì cháu mang còn quá ít. Mới thích ứng một chút đã gỡ trọng lực ra, chỉ sợ phải tốn thêm thời gian tu luyện. Mà thời gian … Cháu cũng tự hiểu mà … Chúng ta không có nhiều..!”
“Vậy thôi …! Hài … Cháu … ăn vậy…. Ông ngủ đi..”- Giọng Triệu Thiên Dương kéo dài có chút lê thê.
Thế là tan vỡ mộng đẹp của hắn rồi.
“Thế thôi ha … Ta tắt trước đây!.”
…..
: ….!
Cơm tối xong xuôi, cả nhà quay quần bên nhau, vừa xem truyền hình, vừa đốt hạt dẻ nướng, hương thơm bốc lên nức mũi.
“Khi nào các con về trường lại? “ – Ông Granger khẽ nhấp một ngụm trà hỏi.
“Chắc vài bữa nữa thôi ba à. Sao vậy … Ba nhớ con gái đáng yêu phải hông?” – Hermione tinh nghịch cười híp mắt lại.
“Cốc … “
“Ui cha!”
Cô bé xoa xoa cái đầu nhỏ của mình, trừng mắt lên xem thủ phạm dám “cả gan” cốc đầu của nàng.
“Jack … Anh chạy đi đâu! “ – Hermione gầm lên khi phát hiện một bóng người đnag lén lút định chuồn lên phòng.
“Đứng lại đó cho em …! Ya “ – Hermione như một cái tiểu ma nữ, phóng lên theo Triệu Thiên Dương, đằng sau là tiếng bật cười của ông bà Granger.
“Đừng nghịch mà … Hermione! “
……
“ Rầm …! “
Cả cái giường rung lên, giống như tiếng va chạm của hai thứ gì đó cực kì cứng rắn.
Bên dưới lớp chăn dày, Hermione ló cái đầu của mình ra,chỉ chừa có hai con mắt. Cô bé cười khúc khích nói: “ Anh … J…A…C…K, có chơi có chịu nha … Tối nay không được ngủ đâu nhá! Phải canh giấc cho công chúa của anh đó.”
“Hừ … Em hổng sợ tối khuya sẽ có ma à …! “ – Triệu Thiên Dương mặt đen thui đáp lại. Ai dè hắn lại bị thua em gái của mình ở một trò chơi đơn giản như vậy. Triệu Thiên Dương tìm lý do cho chính mình đó là chỉ muốn nhường mà thôi.
……………..
“Tích tắc … tích tắc …!”
Quả lắc chuông đồng hồ đã điểm từng tiếng … giáng sinh … đang đến gần. Nhưng trong căn phòng nhỏ ấm áp, hiện tại có thân ảnh đang ngủ ngon lành trong chăn ấm. Một người khác thì lại ngồi xếp bằng tu luyện, chính là Triệu Thiên Dương cùng Hermione.
Triệu Thiên Dương bản thân bây giờ, đang cố gắng vận dụng trong cơ thể linh lực điều động đi quanh khắp kinh mạch. Đây chính là bước tiếp theo trong công pháp, đả thông kinh luân, có thể cách không phá vật ngự khí phi hành. Quả là thần tiên thủ đoạn a. Triệu Thiên Dương định lực tuy không phải nhất lưu, nhưng cũng không là người bình thường có thể so sánh. Nhưng thấy đoạn này mô tả cũng dồn dập hô hấp.
Nói thế, chứ bây giờ, hắn cảm nhận được năng lượng trong cơ thể mình di động với tốc độ cực kì chậm.
“Cái này cũng là tác dụng phụ của trọng lực sao …?”- Triệu Thiên Dương cười khổ thầm nghĩ. Hắn chẳng ngờ được tu luyện “Kim Thân Bảo Thể sẽ có lúc ngăn trở mình thế này.
“Thôi … Nếu đã vậy rồi … Cũng không cưỡng cầu … Cứ tu thành công một môn này tiểu thành nói sau.”
……….
“Boong … Boong ….! “- Chuông đồng hồ lớn nhà thờ gõ từng âm thanh vang dội, như muốn báo hiệu cho mọi người biết thời khắc quan trọng đã đến. Triệu Thiên Dương đang tu luyện bỗng ngừng lại, hai đôi mắt từ từ mở ra, môi nhếch lên một nụ cười.
Đến lúc đi ngủ rồi a!
Thoát nhẹ áo quần trên người, hắn phóng nhẹ lên giường, mở chăn ra. Hermione đang nằm yên, cô bé ngủ dáng dấp trông thật đáng yêu, cứ như một nàng công chúa vậy. Gấu bông trong tay, cô đã quảng đi từ lúc nào, đôi môi nhỏ nhỏ hồng khẽ chúm chím lại, có lẽ cô bé đang mơ một giấc mơ thật đẹp.
“Ngủ ngon … Bé yêu của anh! “ – Triệu Thiên Dương khẽ giọng nói. Hắn choàng nhẹ tay ồm chầm lấy cô bé.
Và cả hai lại tiếp tục chìm vào mộng đẹp.