Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 82: Chương 82: Thời khắc nguy hiểm




“Mẹ ơi … Con sợ!”

Âm thanh trẻ con non nớt phát ra từ một căn nhà nhỏ cách cuộc chiến chỉ khoảng vài trăm mét. Người mẹ mái tóc đã chớm bạc, ôm đứa con gái bé bỏng vào lòng, lo lắng nhìn về phía đằng xa.

Hai mẹ con họ vốn dĩ nương tựa nhau mà sống, cô bé mất cha từ thuở mới lọt lòng. Khó khăn lắm bọn họ mới xây được căn nhà nhỏ này, nhưng hôm nay, không hiểu sao lại có bão đột ngột như vậy. Thậm chí trên thời sự cũng chẳng có lấy một lời thông báo. Một đợt càn quét vừa rồi suýt nữa đã thổi bay đi nóc tôn cũ kĩ của hai mẹ con.

Giờ nhắm mặt lại, cả hai chỉ còn biết cầu nguyện, mong cho trận giông tố này sớm đi qua.

“Phần phật … Phần phật …!”

Bên ngoài, vẫn đang rít gào từng đợt gió hãi hùng.Mặc dù tối trời, nhưng không có nghĩa là mọi người đều đi ngủ hết.

Rất nhiều nhà lúc này mới đoàn tụ bên nhau, sum vầy với bữa cơm gia đình ấm cúng. Tuy nhiên, chỉ nhìn ra phía cửa sổ thôi, thấy cây ngã lăn lóc, trụ điện dây cột đứt tứ tung, đèn đóm thì tối om, tất cả mọi thứ đều khiến cho lòng người bàng hoàng.

Ngay giờ khắc này đây, người đang trong tình trạng sầu lo nhất, không ai khác chính là cha mẹ của Triệu Thiên Dương cùng với em gái của hắn, Triệu Tiểu Linh.

Triệu Thiên Hải đang liên tục đi đi lại lại trong nhà, vẻ mặt bồn chồn, vợ ông, Lý Cẩm Hà thì cực kì sốt ruột. Bà hỏi chồng: “ Sao lúc này Thiên Dương vẫn chưa về, buổi sáng, em điện thoại cho nhà trường, mới biết con nó không hề đi học. Bây giờ đã 9 h tối rồi, khuya khoắt đêm hôm, lại còn chớp giật bão tố bất thường nữa …”-Vừa nói, bà vừa chạy về phía khung kính, nhìn ra bên ngoài.

“Ba … Không phải ba đã nhờ người tìm kiếm rồi sao … Có khi nào … Anh hai gặp tai nạn xe cộ không?”

Tiểu Linh cất lời, cô bé lo lắng cho anh trai vô cùng. Mặc dù ba mẹ hết sức cam đoan là anh cô sẽ không việc gì, mới vừa đây,họ đã liên hệ cảnh sát nhờ giúp đỡ. Đó là một người bạn nối khố của Triệu Thiên Hải, khá có thực quyền trong sở công an. Nghe tin con bạn mất tích, lập tức chạy đến điều tra ngay. Nhưng kì lạ thay, cho đến bây giờ, họ vẫn chưa nghe bất kì tin tức nào về thằng nhóc.

Triệu Thiên Hải xoay đầu, tránh đối mặt với hai mẹ con. Ông cũng không muốn cho mọi người trong gia đình thấy vẻ mặt bất an của bản thân. Điều đó chỉ khiến mọi người thêm cuống cuồng.

“Có lẽ Thiên Dương đang gặp sự cố gì đó, hai người cứ bình tĩnh!”

Triệu Thiên Hải lầu bầu: “ Nếu nghe ngóng được vị trí của con trai. Bạn ba chắc chắn sẽ liên lạc ngay …!”

“Vậy cần nhanh lên, tiết trời này nguy hiểm quá anh à..!” –Lý Cẩm Hà cắn môi nói với chồng – Em chỉ sợ con đi đường gặp phải giông bão, lỡ có bất trắc gì, chỉ sợ chẳng ai kịp cấp cứu cả … Hu hu!”

“Đừng khóc … Con nó cát nhân thiên tướng, được ông trời phù hộ. Sẽ an bình trở về, Chúng ta cứ chờ đợi chốc lát đã …”

Triệu Thiên Hải cúi xuống an ủi vợ. Nhưng chính bản thân ông cũng không dám tin chắc vào điều này, chỉ có thể cầu cho điều đó là sự thật mà thôi!

…………..

Ống kính hiện tại lại quay về hình ảnh lúc trước, ngay khi Triệu Thiên Dương muốn va chạm với cự thủ khủng bố của tên ma thần kia.

Giờ khắc này,Triệu Thiên Dương chiến ý ngút trời

Giờ khắc này, bao nhiêu nỗi sợ đã biến mất theo gió.

Giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, phá tan, đạp nát toàn bộ chướng ngại muốn cản đường bản thân.

“Hóa thành hư vô đi ….!”

Triệu Thiên Dương gầm lên, hung hăng đập thẳng vào cự chưởng khổng lồ.

“Oành ….!”

Một tiếng nổ lớn xảy ra, thậm chí chấn động phương viên quanh đó một cây số.

“Chuyện gì đang diễn ra …?” –Một tên thanh niên vẻ mặt mờ mịt, ôm tai la hét.Hắn đang mải mê chơi game, đột ngột cúp điện, vừa rồi chuẩn bị đi ngủ, bỗng dưng một tiếng nổ rầm trời, đinh tai nhức óc, vang thấu trời xanh. Ngay cả ba mẹ già của hắn cũng hốt hoảng tỉnh giấc.

“Có người nào không …?”

“ Cúp điện …. Còn làm ầm ĩ như vậy, rốt cuộc quân đội ở đâu … Công an ở đâu …!”-Cạnh bên hàng xóm lo lắng kêu to.

Tiếng la ó vang lên khắp nơi … Ai ai cũng hoảng sợ rằng có khủng bố đánh bom liều chết!

Bởi vì cảnh tượng trước mắt họ quá thê thảm. Ngay sau tiếng nổ, một vùng sóng xung kích chợt tỏa ra, đánh văng toàn bộ xe ô tô đang đậu bên lề đường. Cửa kính nát vụn khắp nơi, dây điện bị đứt gãy thành từng mảng chằng chịt như mạng nhện.

Hai bên đường, những cây cột đèn xuất hiện từng đạo vết nứt trông cực kì khủng bố!

“Cái này … Mẹ nó.. Là đạn hạt nhân sao?”- Một tên lưu manh thô tục kêu to. Hắn nghe lời lão đại ra ngoài mua bao thuốc, nhưng vừa rồi suýt ăn nguyên cục đá vào đầu! Hoảng sợ đến mất té lăn ra đất, vừa đứng dậy liền chạy mất dép.

Đêm nay, quả thật là một đêm không ngủ!

………

Mà kẻ đã gây ra vụ việc đó, lại chẳng thể nào quan tâm đến hậu quả mình gây ra được, bởi vì hiện tại hắn đang đối mặt với nguy cơ sinh tử chưa từng thấy.

Hỗn độn chân khí vừa mới tiếp xúc với cự thủ liền phân rã ra ngay lập tức. Dẫu cho năng lượng đẳng cấp của nó có cao hơn đối phương, nhưng chênh lệch quá xa về số lượng thì cũng không thể nào chịu nổi.

Chưa đầy năm giây sau, che trời chưởng ấn đã đập nát đòn tấn công đầu tiên của Triệu Thiên Dương, mà chỉ mờ nhạt đi một chút, lấy tư thế không đổi, thẳng tiến vào vòng chung mà hắn tự ngưng tụ ra để hộ thể.

Ầm …!

“Phụt …!”

Triệu Thiên Dương cảm giác như nội tạng mình muốn lệch ra ngoài, bụng dạ quay cuồng, miệng phun ra mấy búng máu lớn.Nhưng ánh mắt của hắn ngày càng lãnh khốc, sắc bén hơn. Xung quanh linh khí điên cuồng thuyên chuyển, hấp thu vào thể nội đan điền. Cổ lão cũng điều động giới chỉ công dụng, gia tăng một mảng lớn tốc độ thu hút của Triệu Thiên Dương. Mắt thấy vòng chung từ từ to ra từng chút một, đỡ lại khí thế kinh khủng từ cự thủ.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ!

Hắn cần nhiều hơn năng lượng, cần nhiều hơn sức mạnh để sống sót. Để phá nát nguy cơ trước mặt

“Cho ta ngăn cản …!” – Triệu Thiên Dương điên cuồng thét lớn. Thân thể hắn đang chịu áp lực trầm trọng, ngay cả Kim thân Bảo Thể cũng tự động vận chuyển, sự chịu đựng của Triệu Thiên Dương đang mỗi lúc một tăng lên.

Từ 30 tấn …. Hắn cảm nhận được áp lực lên từng bộ phận, từng tế bào … Đang gia tăng dần … Sắp tiến đến 40 tấn mức độ.

“Rắc …!”

Nhưng tăng tiến nhanh như vậy, thân thể của Triệu Thiên Dương đã không tài nào chịu nổi nữa. Nó đang muốn từ từ nứt ra.

“Bà nó … Ta liều mạng …”

Trong đan điền còn sót lại hỗn độn chân khí bỗng nhiên nghịch hướng vận chuyển, liên tục thiêu đốt, biến thành tinh hoa tiến vào kinh mạch cùng tế bào của hắn. Chiêu này chính là giết địch một nghìn, tổn thất tám trăm. Trước đó thời gian, khi bị truy sát bởi hai con quái, Triệu Thiên Dương đã muốn sử dụng lá bài tẩy cuối cùng để trốn thoát. Tuy nhiên, may mắn là có Cổ lão giúp đỡ, làm hắn tài năng xuyên qua được Harry Potter thế giới. Nhưng hiện tại, điều đó là không thể!

Triệu Thiên Dương giác quan thứ sáu đang báo động liên hồi, hơi thở tử vong muốn hướng tới hắn rảo bước. Xung quanh thân thể, bao nhiêu bùa chú bảo vệ đều đã bị hủy vỡ, chỉ còn độc hữu chung vàng từ hỗn độn khí tồn tại mà thôi. Và chính nó cũng đang bị ép xuống càng lúc càng nhanh. Làm cho hai chân Triệu Thiên Dương đã sụt vào mặt đất hơn một mét.

Nếu có ai quan sát được khung cảnh bây giờ, chỉ sợ thế giới quan bao nhiêu năm sẽ bị phá hủy.

Một cái che trời cự chưởng, có đến mấy chục mét bề rộng, đang đập xuống một thằng nhóc chưa đầy 18 tuổi. Dù cho liên tục bị đẩy lùi, nhưng Triệu Thiên Dương vẫn ngoan cường chống cự. Bởi vì năng lượng phía trên đã có dấu hiệu tụt giảm rõ rệt.

“HỰ …! Ta sẽ … K …H …Ô …N …G THUA!”

Hét lên một tiếng vang xuyên thấu trời xanh. Triệu Thiên Dương bỗng gầm lên, kinh mạch toàn thân như muốn nổ tung, nhưng hắn không hề quan tâm.

Bởi vì, hắn cảm nhận được sức mạnh, thứ năng lượng đủ để đập tan đồ vật trên đỉnh đầu. Ngay lập tức, hắn dồn hết sức, thúc đẩy chuông vàng, xuyên thẳng qua cự chưởng.

“Ta sẽ sống … Vì mọi người!”

Đó là suy nghĩ cuối cùng còn sót lại trong ý thức Triệu Thiên Dương.

“Oành … Oành …. Oành ….!”

Cả một vùng suốt gần 50-60 mươi mét bị san bằng thành bình địa. Mắt thường có thể thấy hình một cái bàn tay khổng lồ tạo dáng nên nó.

Và chỉ ngày mai thôi, người ta sẽ phát hiện ra chiến trương nơi đây, và nó sẽ là một cơn chấn động khắp địa cầu, gây ra không biết bao nhiêu phong ba bão táp.

Nhưng Triệu Thiên Dương không biết, và cũng không thể thấy. Vì hắn đã ngất đi rồi, lâm vào đợt hôn mê thật sâu. Đến lúc tỉnh lại, có lẽ cuộc sống của hắn đã thay đổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.