Tùng! Tùng! Tùng!
Ba tiếng trống trường báo hiệu giờ học kết thúc, học sinh các lớp lập tức náo động hẳn lên, mặc dù chính thầy cô vẫn chưa bước ra khỏi cửa.
Nhưng mà phải công nhận, hôm nay lũ đầu đất này kích động cũng có lí do. Ai bảo hoa khôi nữ thần trong lòng tụi nó đã bị một thằng con trai khác cua mất, và thằng này lại lôi thôi lếch thếch như kẻ nhà quê, đi cái xe đạp mà người nào nhìn vào cũng không nhịn được “thương cảm “ hộ!
Lớp của Triệu Thiên Dương thì ngược lại, trống vừa đánh xong, cả lũ đã lâm vào tình cảnh trầm mặc quỷ dị.
Từng đạo soi mói ánh mắt liên tục bắn về phía Triệu Thiên Dương, dù cho hắn có mặt dày đến đâu cũng thấy nhồn nhột sống lưng.
“E hèm … Mấy em chưa về sao? Hết tiết học rồi đó!”
Thầy Thanh nhìn thấy lũ học sinh cứ im re vội ho khan nhắc nhở.
Đến lúc này, tụi nó mới chịu lên tiếng.
“Đi thôi tụi bay …!”
“Ra cổng đứng chờ xem thằng cù Dương nó dám lừa anh em thế à. Cần thiết thông nó luôn!”
“Chuẩn … ra nào!”
“Chai Neptune mày mua chưa hả Quang?”
“OK hết … Chỉ chờ một khoảnh khắc mà thôi!”
Triệu Thiên Dương nghe tụi này thảo luận mà mặt ngày càng đen, giống như có ngàn con chim bay qua thả phân trên đầu hắn vậy!
Hắn bỗng quay đầu lại, nở một cụ cười tươi rói với mất tên bạn cùng lớp. Nhưng vào trong mặt bọn nó, chợt ai cũng thấy lạnh lẽo cả tim gan.
Thằng Hải mặt co giật, người run run thì thào:
“Chúng mày ơi, tao thấy thằng này nó tà tà sao ấy? Nhớ lúc sáng ba tên gay kia suýt tí nữa bị đuổi học không? Coi chừng tụi mình bị nó âm thì khổ!”
Thằng Cảnh – tổ trưởng tổ một, nhếch mặt khinh thường nói:
“Mày sợ cái qué gì. Tụi mình đâu có “tấn công “ trực diện đâu, chỉ cần đánh lén lần sau nó vô lớp là ổn.”
Nói xong, điệu bộ thằng nhóc chợt trang nghiêm lên, trên người tỏa ra một vầng hào quang vô cùng lộng lẫy.
“Chúng ta không thể để một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu… à nhâm … cứt trâu! Tụi bay nên nhớ bọn mình hành động vì chính nghĩa cả thôi. Xả thân vì việc tốt sẽ được lưu danh sử sách muôn đời!”
“…”
“Lưu danh con em mày ấy, thằng lòng tổ trưởng!”
Triệu Thiên Dương không nhịn được thô tục một câu. Nhưng chuyện tiếp theo làm hắn cảm thấy nhân sinh bị bóp méo.
Mấy thằng kia vẻ mặt đang sùng bái …. Nhìn thằng mập diễn thuyết mà như muốn chảy cả nước miếng.
“…”
Triệu Thiên Dương nhận ra mình đã nhanh chóng đánh mất năng lực nói chuyện.
Giời ạ! Toàn một lũ gay với biến thái! Ông mày không chơi cùng tụi bay.
Về trước đây!
Quay sang bên cạnh, Ngọc Dao đã sắp xếp sách vở xong xuôi, đang nhìn hắn vẻ chờ đợi.
“Chúng mình đi thôi!”
Triệu Thiên Dương dùng tay kéo cô bé nhanh như một làn gió chuồn ra khỏi lớp, thậm chí mấy tên vẫn còn say sưa bàn luận kia cũng quên chú ý mất tiêu.
………..
Bãi giữ xe.
Giờ này nó đã đông nghịt người, tiếng líu ríu trò chuyện của bạn học sinh vang lên khắp nơi.
Triệu Thiên Dương phi thân ra trước để lấy xe của mình. Bởi vì cô bé không muốn trực tiếp đi lên xe hắn.
Quá nổi!
Đành phải để xe chạy trước một đoạn rồi chở về vậy.
Nhưng đến nơi, bỗng nhiên hắn cảm giác có gì đó kì kì. Ồn ào bỗng nhiên giảm xuống rõ rệt, mấy trăm con mắt chợt quay về phía Triệu Thiên Dương như đang quan sát một con thú quý hiếm xổng chuồng!
CMM tụi mày!
“Coi bố là khỉ hả?”-Triệu Thiên Dương lòng thầm mắng to, tay dắt xe cực nhanh ra cổng trường để đi. Hắn đang sợ có tên sửu nhi nào như khi sáng nữa thì khổ, tốn thời gian với lũ chạm dây này nguy hiểm lắm.
Bị lây bệnh của bọn nó chứ chẳng chơi!
Nhưng Triệu Thiên Dương không hề hay biết rằng, hắn vừa mới đi thì đằng sau liền đông như vỡ chợ.
Mấy đứa nhóc cấp ba liên tục xì xào bàn tán với nhau, trông có vẻ hưng phấn lắm.
Một thằng cao gầy lêu đêu, nhìn như con cò ốm hét lên rõ to:
“Tụi bay thấy chưa, nó về một mình kìa, đâu có chở ai. Dám cá chuyện khi sáng chỉ là trùng hợp mà thôi!”
“Chắc gì mậy, lỡ hai đứa kia sợ dư luận nên chia nhau về thì sao?”
Một tên khác phản bác.
“Rảnh mày… Như tao có bồ vậy là chở đi khoe khắp xóm rồi!”
“Làm như ai cũng cứng được thế à! “
“Nói cái clgt gì nữa. Thằng kia đi mất tiêu rồi”
“…”
Ở một con hẻm nhỏ gần đó không xa, Trịnh Ngọc Dao đã đứng chờ từ nãy giờ, vẻ mặt hơi sốt sắng, thỉnh thoảng lại đỏ bừng lên như nghĩ về điều gì xấu hổ lắm.
“Ngọc Dao… Tới rồi nè!”
Triệu Thiên Dương đưa tay vẫy vẫy, phóng tới bên cạnh cô bé.
“Cậu làm gì mà lâu thế?”
Ngọc Dao hơi chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt buồn bực nói.
“Cái này là do ai hử? Người nào cứ khăng khăng lên xe tôi ngồi đây?”
Triệu Thiên Dương đưa tay ra véo đôi má múp míp của cô bé, mọng mọng đô đô thật đáng yêu.