Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1938: Chương 1938: Ngươi dám giết bọn họ. (2)




Tiêu Trân Thải đảo mắt về bảo hắn yên tâm.

Lúc này Tiêu Viễn Hà kìm nén không được nói:

- Linh nhi ngươi không nên xúc động, phụ thân ngươi và gia gia không quan tâm ngươi sao? Đây là nhà của ngươi mà.

Tiêu Linh có được không linh chi thể, là hy vọng của Tiêu gia bọn họ, sao có thể để người ta mang đi được.

Hứa Vi càng kích động khóc rống lên, nói:

- Linh nhi, ngươi không nên rời khỏi chúng ta, ta là mẫu thân của ngươi, mẫu thân sẽ không bức ngươi lập gia đình nữa, ngươi không nên rời đi!

- Chuyện cười, nếu Linh nhi không đi, nàng sẽ vui vẻ sao? Vạn nhất người của Băng Đao Minh tới đây hỏi tội, các ngươi dám đắc tội người ta sao? Chỉ sợ sẽ lập tức giao Linh nhi cho người ta bồi tội đấy!

Lăng Tiếu trào phúng một câu.

Hắn rất thất vọng với người của Tiêu gia, ngay cả cháu ruột, con gái ruột bị khi dễ như vậy lại không dám phế người ta, còn nói tốt cho người ta nữa chứ.

Hắn không dám cho Tiêu Linh ở lại nơi này!

- Chuyện này liên quan gì tới ngươi, nếu không phải ngươi giết Cao Phi, chúng ta đâu có đắc tội Băng Đao Minh, việc này ngươi làm, bằng không Tiêu gia chúng ta sẽ bắt ngươi thỉnh tội với Băng Đao Minh!

Hứa Vi nhìn Lăng Tiếu thập phần oán hận nói ra.

Nàng cảm thấy mọi chuyện là do Lăng Tiếu tạo thành, nếu không phải Lăng Tiếu tới Tiêu gia, nàng làm sao đi tìm người gả Tiêu Linh chứ.

- Hỗn đản! Ngươi câm miệng cho ta, ta không có nữ nhân như ngươi, nếu không phải nhờ Lăng thần sư, Linh nhi sao có thể trở về, nếu không nhờ Lăng thần sư, Tiêu Duy ta và những người khác đã bị Hà Đồ Tông tiêu diệt, ngươi còn ở đây nói loạn, ngươi đúng là không biết xấu hổ mà!

Tiêu Duy cũng không muốn đánh Hứa Vi nữa, hắn tức giận mắt Hứa Vi.

Mặt mũi của hắn bị Hứa Vi làm mất sạch, thật không biết nên làm gì nữ nhân này.

Lăng Tiếu không tính toán với Hứa Vi, chuẩn bị dẫn Tiêu Linh rời khỏi.

- Ai, chẳng lẽ trời thật sự muốn Tiêu gia vong sao? Hôm nay Hà Đồ Tông như hổ rình mồi, các ngươi không tự cường, lại muốn đi dựa vào người khác cứu viện, Tiêu gia sớm muộn gì cũng sa sút, Tiêu Viễn Hà ngươi làm tộc trưởng thật thất bại!

Một âm thanh thương lão sâu kín nói ra.

Ngay vào lúc này một đạo nhân ảnh không biết ở đâu xuất hiện trước mặt bọn họ.

Người này là lão giả, tuổi đã sắp xuống mồ, người này giống như phàm nhân, không có một chút khí tức lộ ra ngoài, trong mắt già thỉnh thoảng có tinh quang bắn ra ngoài.

- Tham kiến lão tổ tông!

Người Tiêu gia nhìn thấy người này lập tức thi lễ.

Tiêu Kính Nhân, là Thủy Thần thấp giai của Tiêu gia, tuổi tác đã vượt qua mười vạn năm, là lão yêu quái thành tinh.

Trước đây Hà Đồ Tông tới phạm đúng là lúc hắn mang Cổ Thần khí giết không ít người của Hà Đồ Tông, mới đánh lui người Hà Đồ Tông, để đối phương không dám vọng động.

- Đều đứng dậy đi!

Tiêu Kính Nhân nói một tiếng, tiếp theo ánh mắt nhìn lên người Tiêu Linh, đôi mắt già nua bắn tinh quang.

- Hài tử, ngươi tới bên lão tổ tông đi, về sau do lão tổ tông bảo hộ ngươi, không ai dám khi dễ ngươi nữa!

Tiêu Kính Nhân đã biết rõ Tiêu Linh có không linh chi thể, chỉ là không có thời gian gặp Tiêu Linh.

Hôm nay Tiêu gia nháo thành như vậy, hắn phải đứng ra bình ổn thế cục, hơn nữa lưu thể chất vạn năm có một này lại.

Chỉ cần Tiêu Linh có thể an toàn trưởng thành thì nàng sẽ là Chí Tôn, là cơ sở của Tiêu gia, hắn tuyệt đối không hy vọng nàng bị người khác mang đi, thế cho nên ngày sau trở thành người lạ với Tiêu gia.

- Linh nhi ngươi còn không bái tạ lão tổ tông!

Tiêu Duy thúc giục.

Hắn cảm thấy chỉ cần lão tổ tông chịu ra mặt, tin tưởng Lăng Tiếu cũng không mang Tiêu Linh đi.

Đồng thời Tiêu Linh do lão tổ tông giáo đạo, ngày khác Tiêu Linh sẽ đại phóng dị quang.

Tiêu Linh không biết Tiêu Kính Nhân, nhưng mà nhận ra Tiêu Kính Nhân có thiện ý, nhưng nàng vẫn lắc đầu, nói:

- Đa tạ hảo ý của lão tổ tông, nhưng mà ta... Ta muốn đi cùng Lăng Tiếu ca ca!

Trong lòng cua nàng chỉ có gia gia Kiều Phong và Lăng Tiếu là người đáng tín nhiệm nhất, còn trên tất cả mọi người.

- Ha ha, ta biết rõ ngươi tình thâm, nhưng mà ngươi còn trẻ tuổi, thực lực vẫn rất yếu ớt, ta thấy ngươi nên tăng thưc lực lên rồi đi, có được thực lực bảo vệ mình, cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay, cũng không ai dám quấy rối ngươi, đồng thời chỉ cần ngươi muốn ở cạnh hắn, ngươi tùy thời có thể rời khỏi, cũng không ai ngăn được ngươi, tới lúc đó chẳng phải do ngươi quyết định cả sao?

Tiêu Kính Nhân dần dần dụ dỗ.

- Lão hồ ly!

Lăng Tiếu mắng thầm trong lòng.

Tiêu Kính Nhân nói vậy xem thì đường hoàng, còn không phải muốn tạm thời lưu Tiêu Linh lại, chỉ cần ngày sau không cho Lăng Tiếu gặp mặt, tự nhiên sẽ quên Lăng Tiếu, đồng thời cũng quán thâu suy nghĩ gia tộc cho nàng, nàng còn không phải ngoan ngoãn ở lại Tiêu gia.

Trong nháy mắt Lăng Tiếu đã hểu ý của Tiêu Kính Nhân, tự nhiên có chút khó chịu, nhưng mà hắn cảm thấy lão gia hỏa này nói có đạo lý.

Tiêu Linh là người Tiêu gia, nếu như được lão gia hỏa này giáo đạo, ngày khác Tiêu Linh thành tựu chắc chắn càng lớn, tự nhiên có lực bảo vệ, đương nhiên cũng không bị người khác chế trụ.

- Này... Ta có thể sao?

Tiêu Linh có chút không tin.

Nàng tự nhiên hy vọng mình mạnh mẽ hơn, không bị người khác khi dễ.

Nghĩ tới lúc trước rời khỏi thôn trang, nàng bị tên giặc cỏ kia khi dễ, thiếu chút khiến Lăng Tiếu toi mạng, ngày nay lại bị người ta mạnh mẽ cường bạo, nếu không phải Lăng Tiếu cứu giúp, nàng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nàng bây giờ cũng hiểu, nếu như mình có đủ thực lực thì không cần sợ kẻ nào, người khác cũng không dám khi dễ nàng.

- Chuyện này đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi lưu lại là được, lão tổ tông sẽ truyền toàn bộ bổn sự cho ngươi!

Tiêu Kính Nhân nhìn thấy Tiêu Linh động tâm thì thừa cơ nói.

Trong nội tâm Tiêu Linh vô cùng mâu thuẫn, nàng muốn ở cùng một chỗ với Lăng Tiếu, lại muốn thực lực của mình mạnh mẽ hơn, trong lúc nhất thời không biết nên chọn thế nào.

- Linh nhi, lão tổ tông ngươi nói đúng, lưu lại là lựa chọn tốt nhất của ngươi, tin tưởng cũng sẽ không có người nào dám làm chuyện ép buộc ngươi nữa.

Lăng Tiếu vuốt nhẹ tóc Tiêu Linh.

Lăng Tiếu mặc dù rất muốn lưu Tiêu Linh ở bên cạnh, nhưng mà hắn không thể tùy thời chiếu cố nàng, nếu như Tiêu Kính Nhân có thể toàn tâm giáo đạo cho Tiêu Linh thì quá tốt.

Chỉ cần Tiêu Linh có thể trưởng thành thì Lăng Tiếu không quan tâm chuyện gì cả, như vậy hắn cũng không phụ lòng Kiều Phong giao phó nàng cho hắn.

Huống chi vừa rồi thái độ của hắn là do tức tối, trên địa bàn Tiêu gia hắn làm quá bá đạo thì chính là không cho Tiêu gia mặt mũi.

Nhưng mà hắn cũng không có hối hận, nhưng mà khi tĩnh táo lại hắn không còn kích động như thế.

Mong rằng lão tổ tông Tiêu gia nói thật, thật sự tài bồi Tiêu Linh, bằng không ngày khác hắn nghe Tiêu Linh xảy ra chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Tiêu gia!

Hắn bây giờ chỉ là Thần Vương thấp giai, hắn hiện tại chưa có tư cách này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.