Thần Tọa

Chương 1187: Chương 1187: Thần Tử cho mời! (2)




Có rất ít người tập trung lực chú ý vào trong "Không gian đứt gãy" sâu dưới lòng đất, bởi vì chỗ đó ngoài "Thời Không Diệt Ma Đại Trận" và năng lượng triều tịch cường đại ra thì về cơ bản không còn thứ gì khác nữa.

Đi thì nhất định phải đi, nhưng đi lúc nào lại là một vấn đề.

Lâm Hi một bên ở đằng kia tìm thời cơ thích hợp, một bên chải vuốt lấy "đồ lục đại viên mãn" của mình, Ngày đó mượn nhờ lực lượng "Phá giới đan", tuy rằng nhất cổ tác khí (*), đạt đến thập trọng Đại viên mãn, cũng ngưng tụ Đạo Quả hành một tấm "Đồ lục", nhưng tấm "Đồ lục" này uy lực tuy lớn, nhưng lại thiếu khuyết rất nhiều tinh điêu mảnh mổ, cần phải hảo hảo suy nghĩ một chút.

Thần Tử không tìm hắn, Lâm Hi cũng rất vui vẻ tự tại.

Đang lúc tu luyện, đột nhiên một hồi bước chân đi tới, rất nhanh trước mắt xuất hiện hai gã chân truyền đệ tử.

- Lâm Hi?

Một gã chân truyền đệ tử trong đó nói, trên mặt nhìn không ra biểu lộ.

- Đúng là ta.

Lâm Hi ngẩng đầu lên, trong mắt có chút kinh ngạc.

- Thần Tử cho mời!

Một tên "Chân truyền đệ tử" khác nói.

- Thần Tử!

Lâm Hi trong nội tâm bỗng nhúc nhích, đồng tử mãnh liệt cô lại. Sống qua bảy tám ngày, không nghĩ tới vẫn đến.

- Sư đệ, chúng ta cũng chỉ truyền lời. Vẫn nên theo chúng ta đi thôi, đừng để Thần Tử đợi lâu.

Một gã chân truyền đệ tử nói.

Cùng nhau chiến đấu qua, dù không quen thuộc lắm nhưng cũng ít nhiều có chút phân tình. Nhưng uy nghiêm của Thần Tử không phải ai cũng có thể chống lại. Là "Chân truyền đại đệ tử" của Thần Tiêu Tông, "Thần Tử" chẳng khác nào là "Chưởng môn" tương lai cả.

Lời hắn nói ra, tương đương với lời chưởng môn tương lai của Thần Tiêu Tông nói, là khuôn vàng thước ngọc, không ai có thể cãi lời. Phân tình với Lâm Hi có lớn hơn nữa, cũng không có khả năng vi phạm lời chưởng môn tương lai được.

- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. Ta ngược lại muốn xem, hắn đến cùng muốn làm gì.

Lâm Hi trong mắt hiện lên từng đạo hào quang, rất nhanh liền trấn định lại.

Từ lúc đắc tội Long Băng Nhan thì hắn đã liệu được sẽ xung đột với Thần Tử. Chỉ có điều một màn trước mắt này lại sớm ngoài dự định của hắn.

- Xin mời hai vị sư huynh dẫn đường!

Lâm Hi nói.

Lúc nói chuyện, Lâm Hi không để lại dấu vết mở "Tiểu Động Thiên Pháp Khí" trong tay áo ra một khe hở, nhét Tạp Mễ Lạp vào.

Sau một lát, trong một gian tĩnh thất, Lâm Hi gặp được Thần Tử.

Hắn khoanh chân ngồi ở phía trên, hai mắt nhắm chặt, vẫn không nhúc nhích, toàn thân phát ra một cổ khí tức cường đại. Thân hình của hắn biến ảo bất định, khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ, có lúc, thậm chí còn không cảm giác được sự hiện hữu của hắn.

Trong toàn bộ tĩnh thất, hào khí phi thường áp lực!

Hai gã chân truyền đệ tử dẫn đường sớm đã rời đi, Thần Tử cũng không nói gì, giống như không nhìn thấy hắn vậy.

Lâm Hi chỉ nhìn thoáng qua, liền ngồi xuống đối diện Thần Tử.

Nếu đã đến, vậy thì yên ổn mà ở thôi.

Trên chiến trường, cho dù là Thần Tử, cũng chỉ có thể mượn cơ hội đối phó sinh vật Địa Ngục để ra tay với mình. Bây giờ đang ở trong "Thời Không Chủ Thành", có các trưởng lão tông phái ở đây, cho dù là "Thần Tử" cũng không dám ra tay lung tung.

Mặc dù nói là "chưởng môn nhân tương lai", nhưng đó cũng là chuyện tương lai, ít nhất hiện giờ, "Thần Tử" cũng chỉ là một trong các đệ tử Thần Tiêu Tông, không có quyền xử lý các đệ tử khác.

Mắt nhắm lại, Lâm Hi liền an tâm tu luyện, điều tức vận chuyển trong tĩnh thất, cũng không có dấu hiệu gì. Ngay trong tích tắc Lâm Hi khoanh chân ngồi xuống, trong toàn bộ tĩnh thất bỗng nhiên lạnh lẽo, trong tối tăm tựa hồ có một cổ ý thị lạnh như băng nhìn chăm chú lên Lâm Hi, thật giống như con mắt của sói nhìn chằm chằm vào con mồi vậy.

Bất quá, Lâm Hi không nhúc nhích chút nào.

"Thần Tử" không mở miệng, hắn cũng không mở miệng.

Đây là một loại đọ sức trên tinh thần và ý chí!

Thời gian chậm rãi trôi qua, "Thần Tử" không mở miệng, Lâm Hi cũng không nói gì, hào khí trong toàn bộ tĩnh thất lại càng ngày càng gấp, áp lực càng lúc càng lớn, khí tức cũng càng ngày càng lạnh.

Thần Tử không trợn mắt, nhưng loại áp lực vô hình kia lại xuyên thấu qua mí mắt, nhìn chăm chú đến trên người Lâm Hi, gia tăng áp lực lên hắn thêm gấp mấy lần.

- Ngươi nhất định suy nghĩ, ta không dám giết ngươi, đúng không?

Đang lúc hào khí căng thẳng, một thanh âm trần trụi, mang theo sát ý đột nhiên vang lên trong tĩnh thất.

- Thần Tử.

Lâm Hi trong nội tâm chấn động, mãnh liệt mở mắt ra, chỉ thấy đối diện, "Thần Tử" ngồi xếp bằng trên mặt đất, mí mắt rung rung, chậm rãi mở mắt ra, một hồi hào quang lạnh như băng rét thấu xương mãnh liệt bắn ra.

Trong tích tắc này, Lâm Hi chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám, toàn bộ không gian đều trong nháy mắt khi "Thần Tử" mở mắt trở nên một mảnh đen kịt, phảng phất như toàn bộ Thiên Địa chỉ còn lại một mình Thần Tử, hắn chính là chúa tể của phiến Thiên Địa này, là trung tâm vũ trụ vậy.

- ... Bất quá, ngươi thật sự cho rằng như vậy sao?

Thanh âm ù ù vang vọng trong thiên địa, "Thần Tử" trợn mắt, một cổ ánh sáng lạnh còn chói mắt hơn cả mặt trời mãnh liệt bắn ra, uy nghiêm, lãnh khốc. Dưới cái nhìn soi mói của hắn Lâm Hi thật giống như trên người vác một ngọn núi lớn vậy, vô cùng trầm trọng, một mực bị ghim trên mặt đất.

- Thực lực thật đáng sợ, đây là lực lượng của Tiên Đạo cửu trọng sao?

Lâm Hi trên mặt dâng lên một cổ ửng hồng.

Mấy ngày nay, Lâm Hi đã hiểu rõ, xuất hiện trước mắt cũng không phải "Thần Tử" chân chánh, mà chỉ là một phần lực lượng của hắn, xuyên qua thời không, mượn nhờ Thiên Địa quy tắc, ở trong vị diện tạo ra hình chiếu, thực lực thực tế còn không bằng 1% bản thân hắn.

"Hình chiếu chi thuật", là quy tắc chi lực đặc biệt mà "Thần Tử" nắm giữ, toàn bộ Tiên Đạo Đại Thế Giới, chỉ có mình hắn thi triển được loại năng lực này, là một trong các năng lực chiêu bài của hắn.

Nếu cần, "Thần Tử" thậm chí có thể đồng thời ở trong ngàn vạn vị diện trong không gian, đồng thời tạo ra "Hình chiếu phân thân" của mình. Chỉ cần cần thiết, là hắn có thể xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào.

Đây là năng lực khủng bố của "Thần Tử"!

"Hình chiếu phân thân" 1% thực lực đã có thể giết chết một đầu Địa Ngục "Chuẩn Ma Hoàng" như làm thịt gà rồi. Lực lượng bản thân "Thần Tử" có thể nghĩ được sẽ khủng bố cỡ nào!

Lâm Hi hiểu rất rõ mình đối mặt tồn tại khủng bố cỡ nào, bất quá trong lòng của hắn cũng không có bất kỳ chút sợ hãi nào.

- Sư huynh những lời này là có ý gì? Lần này lúc Địa Ngục Đại Thế Giới xâm lấn, ta đang ở trên Thần Tiêu Sơn. Sau khi chuyện xảy ra mới bị tông môn phái đến nơi đây, tuy rằng thực lực không mạnh như sư huynh, nhưng cũng là công thần bổn môn, nhiều lần lập qua công lao. Chiến tranh chỉ vừa chấm dứt, sư huynh đã muốn uy hiếp đệ tử có công của bổn môn, đây là muốn làm gì? Cứ công tự ngạo, đảng tư phạt dị, một tay che trời sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.