- Giang Thần, tâm ý của Quận chúa, ngươi hẳn phải biết chứ.
Mạnh Hạo cách đó không xa đi tới.
Giang Thần lắc đầu một cái, làm sao hắn không biết tâm tư của nàng cơ chứ.
Ở trên tu hành và kiếm thuật, Mạnh Hạo kính nể không có lời nào để nói đối với Giang Thần, thế nhưng về mặt tình cảm, hắn có cái nhìn rất khác.
Giang Thần lý tính quá mức, e rằng đã cân nhắc chuyện mấy chục năm tương lai vào trong đầu lúc này.
Có thể lúc còn trẻ không có mất đi lý trí, rơi vào trong tình yêu, thế nhưng như vậy chẳng phải là sống uổng phí nửa đời người hay sao?
Hắn muốn khuyên Giang Thần, lại phát hiện ra Giang Thần đang nhìn về phương xa.
Nếu như hắn nhớ không lầm, đó là phương hướng Ngọc Nữ phong.
- Thì ra là như vậy.
Mạnh Hạo bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn đã hiểu rõ oan ức Giang Thần nói tới là chỉ cái gì, hắn cũng không khuyên bảo nữa.
Ngày thứ hai sau khi trở về Thiên Đạo môn, trạng thái của Giang Thần đã hoàn toàn khôi phục, những tinh hoa yêu thú được hắn ăn vào ở Vạn thú vực bởi vì dưỡng thương đã triệt để hao hết.
Sau một trận chiến với Tam hoàng tử, thực lực của hắn không có tiến bộ rõ ràng, bởi vì trước lúc động thủ hắn đã có được tăng lên chừng bốn phần mười.
Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, nếu không đi tu luyện thì hắn cảm ngộ được nhiều thứ hơn từ trong võ học khô khan và tối nghĩa.
Đồng thời, hắn lại nghĩ đến một chuyện.
Bởi nắm giữ Thần mạch cho nên mỗi lần cảnh giới tăng lên, thần huyệt ngưng tụ ra đều tăng lên gấp đôi, ở trung kỳ đỉnh cao, thần huyệt ngưng tụ ra sẽ là hai mươi bốn.
Thêm vào ba mươi bốn cái hiện tại, như vậy hắn có tổng cộng năm mươi tám cái.
Sau đó còn có ba cảnh giới hậu kỳ nhập môn, hậu kỳ viên mãn, hậu kỳ đỉnh cao, vẫn không tính là tăng trưởng do Thần mạch thức tỉnh mang đến.
Đến cuối cùng, chẳng phải khắp toàn thân từ trên xuống dưới sẽ có mấy trăm cái Thần mạch hay sao?
Ngẫm lại Tam hoàng tử có bốn mươi chín cái thần huyệt cũng khủng bố như vậy, nếu như có mấy trăm cái, chẳng phải sẽ hủy thiên diệt địa hay sao?
Rất nhanh, Giang Thần đã phát hiện ra mình đã quá cả nghĩ.
Số lượng Thần huyệt, có hạn mức tối đa.
Không phải nói có thể ngưng tụ không ngừng nghỉ, dù sao diện tích trên thân thể tổng cộng cũng chỉ có một chút như vậy mà thôi.
Ở trong mắt của người bình thường, số lượng thần huyệt nhiều nhất tự nhiên là bốn mươi chín cái.
Giang Thần ghét bỏ con số này quá ít, nhưng đối với những người khác, trong một cảnh giới chỉ có thể ngưng tụ ra hai cái thần huyệt mà nói, bốn mươi chín cái thần huyệt là một loại khiêu chiến.
Từ điểm này cũng có thể cảm nhận được chỗ cường đại của Thần mạch, người khác lo lắng, đau khổ, thế nhưng đối với người nắm giữ Thần mạch, hoàn toàn không thành vấn đề.
Cũng khó trách sau khi Đại phu nhân phát hiện ra Thần mạch trong cơ thể Giang Thần đã phát điên cướp đoạt.
Có điều, thân thể con người, số lượng thần huyệt có thể ngưng tụ kỳ thực cũng không phải là bốn mươi chín.
Chỉ là người đạt đến số lượng ấy mới xung kích Thông thiên cảnh, cũng có rất ít người theo đuổi con số này.
Căn cứ vào sự hiểu biết của bản thân Giang Thần, trong Thần Du cảnh người ngưng tụ ra thần huyệt nhiều nhất là chín chín tám mươi mốt.
So với bảy bảy bốn mươi chín còn nhiều hơn gần gấp đôi.
Theo lý mà nói, dùng năng lực hiện tại của Giang Thần, chỉ cần đạt tới hậu kỳ nhập môn là có thể đạt đến, trên thực tế cũng không phải là như vậy.
Sau khi hắn ngưng tụ ra bốn mươi chín cái thần huyệt, nếu muốn ngưng tụ thần huyệt nữa, độ khó tuyệt nhiên không giống trước đó.
Chuyện này phải nói tới từ nguyên lý của thần huyệt, vờn quanh ở trong kinh mạch quanh thân.
Bốn mươi chín cái thần huyệt, vờn quanh mười hai chính kinh quanh thân, điểm viên mãn toàn bộ thì sẽ có thể nắm giữ thần huyệt cuồn cuộn không ngừng.
Ba mươi hai cái thần huyệt sau đó là điểm tám cái kinh mạch ở ngoài mười hai chính kinh.
Tám cái kinh mạch này khá đặc thù, được gọi là kỳ kinh, vì lẽ đó mới được gọi là kỳ kinh bát mạch.
Tám cái kinh mạch, không đi qua ngũ tạng lục phủ, lại không có phối hợp trong ngoài.
Vì vậy, người tu hành có thể không cần để ý tới tám cái kinh mạch này là có thể tấn cấp lên Thông thiên cảnh.
Nhưng nếu như điểm đủ ba mươi hai cái thần huyệt trên tám kỳ kinh này, như vậy có thể nói là đánh khắp cả Thần Du cảnh không có địch thủ, sau khi tấn cấp lên Thông thiên cảnh càng có hiệu quả thần diệu.
Giang Thần nắm giữ ưu thế ở phương diện này, cho nên đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Kết quả là, trước tiên Giang Thần đi tới một chuyến Hóa long trì, sau khi từ Vạn thú vực đi ra, công hiệu của Hóa long trì so với hai lần trước đó còn tốt hơn một chút.
Lần này không ai dám tới quấy rầy, ở dưới sự cho phép của trưởng lão, hắn để Bạch Linh cũng ngâm mình xuống dưới đó.
Có điều Bạch Linh không kiên trì được mấy giây đã trực tiếp bay đi.
Giang Thần mừng lớn, chợt nhớ tình hình tới lần đầu tiên tới Hóa long trì, trong đầu hắn hiện ra một bóng người xinh đẹp.
Sau khi từ Hóa long trì ra ngoài, Giang Thần không trở về Xích tiêu phong mà đi tới Ngọc Nữ phong.
Một ngọn núi rất là xinh đẹp xuất hiện trước mắt hắn, cũng như những đệ tử xinh đẹp trên ngọn núi này vậy.
Cũng bởi vì là nữ đệ tử cho nên Ngọc Nữ phong không tùy tiện mở ra đối với người ngoài, còn được bày hai tầng trận pháp.
Tầng trận pháp thứ nhất là đề phòng người khác dùng thần thức tra xét.
Tầng trận pháp thứ hai là dùng cho phòng ngự.
Ở trong mắt của Giang Thần, hai cái trận pháp này hắn có thể tùy tùy tiện tiện phá giải, nhưng hắn không phải đến để đánh nhau, vì lẽ đó hắn rất quy củ đứng ở trước cửa.
Ở dưới một cái cổng vòm có một cái chuông, mà bên cạnh có bày một cái chùy sắt.
Giang Thần dùng sức rung một cái, cũng không lâu sau, sau cổng vòm có một nữ đệ tử đi tới, thanh xuân mỹ lệ, khoảng chừng trên dưới hai mươi tuổi.
- Có chuyện gì?
Trên mặt nàng có thể nhìn ra được vẻ khó chịu khi bị người khác quấy rối, thế nhưng lại che giấu rất tốt.
Giang Thần nói.
Nói xong, trên mặt nữ đệ tử này tràn ngập vẻ kiêu ngạo.
- Đột phá tâm ma sao?
Giang Thần ngẩn ra, trong lòng đau nhói một hồi, điều này đại biểu cho việc Băng tâm quyết của Lý Tuyết Nhi đã thành, từ đây tim như băng, sẽ không còn lại bao nhiêu tình cảm nữa.
Giang Thần không ôm hy vọng xa vời, cho là cảm tình của mình và sư tỷ có thể đánh vỡ được Băng tâm quyết, ma chú.
Không phải là hắn tự ti, mà là một loại kiên cường không muốn tự mình lừa dối bản thân mình.
Hắn biết rõ Băng tâm quyết là công pháp ra sao, chuyện xảy ra của người tu luyện công pháp này, hắn khá là rõ ràng.
Một nữ nhân, vì theo đuổi lực lượng to lớn cho nên tu luyện Băng tâm quyết, trở thành một đại cường giả, nhưng mà lục thân không nhận.
Khi thân nhân của nàng gặp phải suy cơ sống còn, nàng không đi cứu giúp, nguyên nhân chỉ là lúc đó nàng đang trong lúc mấu chốt khi tu luyện.
Sau đó, nàng báo thù thay cho người thân.
Nhưng căn cứ vào người chứng kiến từng nói, lúc nàng báo thù giết người thì không hề có cừu hận và lửa giận, giống như là một cỗ máy đang hoàn thành chỉ thị của mình vậy.
Cũng là một nữ nhân khác, cũng tu luyện Băng tâm quyết, thực lực tăng nhanh như gió, bởi cảm thấy người thương làm lỡ tu hành cho nên muốn một đao cắt đứt, chặt đứt tơ tình.
Kết quả người thương của nàng không chịu từ bỏ, cho rằng dựa vào mình thành tâm là có thể cảm động được nữ tử này, dính chặt lấy nàng.
Kết quả quấy nhiễu cho nữ nhân kia khổ không thể tả, làm nàng giết chết hắn, nguyên nhân là bị dây dưa làm lỡ nàng tu luyện.
Ngoại trừ nữ nhân ra cũng có nam nhân tu luyện qua Băng tâm quyết, mà làm việc còn tuyệt tình hơn so với nữ nhân.
Người tu luyện công pháp này sẽ không trở thành ma đầu điên cuồng thích giết chóc, chỉ là sẽ biến thành một cỗ máy không có tình cảm mà thôi.
Ngươi giết thân bằng cố hữu của hắn, nếu như không ngại thì hắn sẽ không xuất thủ ngăn cản.