Thần Võ Chiến Vương

Chương 471: Chương 471: Ngươi thích hợp với thế giới này




Mộ Dung Long rời đi, Tô Hình đột nhiên ý thức được tình cảnh của hắn tràn ngập nguy cơ!

Lệ Nam Tinh trở thành tôn giả có thể dễ dàng giết chết bọn hắn, diệt trừ người Tà Vân điện ở đây.

Cũng còn may, nhìn dáng vẻ của Lệ Nam Tinh, cũng không tính làm như vậy.

Mặt khác, Nguyệt Lam Thanh che gò má đã sưng lên của mình, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào Âm Sương.

- Ha ha, ngươi thực sự là thanh cao, còn không phải là coi trọng tên gia chủ Cao gia đời kế tiếp này hay sao? Ta nói sai lầm chỗ nào sao? Người ở nơi này, tất cả đều là bị Giang Thần giết chết, ngay cả người theo hắn cũng như vậy.

Nguyệt Lam Thanh không nhịn được, dù sao cũng chết một lần, cho nên nàng mới nói ra lời mà nàng muốn nói.

Âm Sương tức điên lên, lại muốn cho đối phương một cái tát, từ trước đến giờ nàng luôn trang nhã, rất ít khi tức giận như vậy.

- Âm Sương, không cần tính toán với nàng ta làm gì cả.

Giang Thần rơi xuống, tùy ý liếc mắt nhìn Nguyệt Lam Thanh, nói:

- Ngươi cũng không cần cười nhạo làm gì, lối ra là ta hủy diệt, ta cũng sẽ mở ra lần nữa.

Tâm tư của những người khác đã tuyệt vọng, thế nhưng sau khi câu nói cuối cùng hạ xuống, vẫn khiến cho không ít người chú ý.

- Ngươi nói cái gì?

Nguyệt Lam Thanh hoài nghi có phải mình đã nghe lầm hay không.

Giang Thần không giải thích với nàng mà mang theo Âm Sương đi tới bên người Lệ Nam Tinh, lớn tiếng nói:

- Tất cả đệ tử Anh Hùng điện nghe rõ, không cần phải lo lắng, ta có thể mở lối ra.

Nghe được hắn tự mình xác nhận, mọi người ồ lên, qua mấy giây sau, tiếng ồn ào xông thẳng lên trời.

- Không thể nào!

Đương nhiên Tô Hình không tin, nói:

- Nếu muốn mở lối ra, nhất định phải có trình độ đại sư hơn người ở trên trận pháp và kết giới thì mới có thể làm được, nhân vật như vậy ở Long vực cũng cực ít. Anh Hùng điện và Tà Vân điện còn phải đi tập hợp từ các thế lực lại, một mình ngươi mà cũng dám nói mở lối ra sao?

- Đúng, một mình ta cũng mở ra được.

Giang Thần nói.

Lời nói tự tin, cũng không giải thích, nhưng cũng làm cho Tô Hình không nói ra thành lời.

- Đương nhiên, người của Tà Vân điện cùng với người nương nhờ vào Tà Vân điện đều không ở trong phạm vi ta cân nhắc, vì lẽ nhân số mà lối ra có thể chịu được sẽ không nhiều.

Truyền tống một người ra vào hai thế giới, không chỉ cần thủ đoạn mà còn có năng lượng nữa.

Mỗi khi có một người ra thêm thì gánh nặng của lối ra sẽ càng nặng.

Có điều ảnh hưởng cũng không phải là rất lớn, nếu không thì Long vực cũng không thể đưa hơn ngàn người đi vào được.

Giang Thần cố ý nói như vậy, chỉ cần hắn đồng ý thì có thể đưa tất cả mọi người đi.

Đám người cao hứng được lời này nhắc nhở, bọn họ bất an lo lắng, nhưng lại không có gì để nói, bởi vì lời Giang Thần nói toàn có lý.

Tà Vân điện muốn làm cho Anh Hùng điện toàn quân bị diệt, còn muốn hi vọng Giang Thần đưa bọn họ đi ra ngoài hay sao?

Đám người không cam lòng nhất chính là những người vốn đã có cơ hội, thế nhưng lại bị bọn họ tự tay từ bỏ, hiện tại trong lòng bọn họ rất hối hận, muốn khẩn cầu Giang Thần tha thứ.

Tô Hình có cảm giác như bị người ta dùng đao của mình để chém mình vậy.

Hắn cũng không thể đi uy hiếp Giang Thần được, bởi vì Lệ Nam Tinh đã là Tôn giả, đây cũng là nguyên nhân mà Giang Thần công khai nói ra.

- Giang Thần, ngươi thật sự có thể làm được hay sao?

Âm Sương kích động không thôi, nàng đã tin tưởng là sự thực, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu.

- Lẽ nào ngươi quên lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi đã gọi ta thế nào sao?

Giang Thần khẽ cười nói.

Âm Sương sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, nàng kêu lên:

- Xuất Vân đại sư.

Âm thanh của nàng vốn đã rất êm tai, lại dùng ngữ khí ngọt ngào như vậy lập tức làm cho người ta sung sướng.

Ứng Vô Song cách đó không xa thấy cảnh này, mím mím miệng, vẻ mặt phức tạp. Có điều sự chú ý của những người khác đều ở trên người Giang Thần cho nên cũng không để ý.

- Đợi chúng ta rời khỏi đây rồi nói sau đi.

Giang Thần nói.

- Được.

Lệ Nam Tinh không có ý kiến.

Sau đó, các đệ tử Anh Hùng điện cùng mới người vừa rồi cùng chiến đấu với Giang Thần bắt đầu tập kết lại.

Đương nhiên những người khác sẽ không để bọn họ nhẹ nhàng rời đi như vậy, một đám người đi theo tới, nhận sai với Giang Thần, hy vọng có thể được hắn tha thứ.

Thậm chí có người thả lời, hiện giờ dù có muốn bọn họ động thủ với người của Tà Vân điện thì cũng không có vấn đề gì cả.

- Anh Hùng điện, không phải là Tà Vân điện, việc mà Tà Vân điện làm, không nhất định Anh Hùng điện sẽ làm.

Giang Thần nói.

Nghe vậy, không ít người đã phỏng đoán được ý tứ của lời này, thấy hắn không làm quá tuyệt, có thể nhận ra được bọn họ vẫn có hi vọng.

- Các ngươi! Các ngươi không nên bị lừa, hắn không chứng minh rõ ràng! Chưa chắc đã có thể mang bọn ngươi đi ra ngoài được!

Nguyệt Lam Thanh chạy ra, không kìm chế được nỗi nòng mà la to.

Nàng là người không muốn tin tưởng Giang Thần nhất, nàng tình nguyện đồng thời chết ở chỗ này hơn.

Bởi vì Giang Thần tuyệt đối sẽ không mang nàng đi theo!

Nhưng lời nói của nàng vẫn có đạo lý, quả thực Giang Thần không chứng minh cái gì cả, hắn chỉ nói chuyện như vậy đã làm cho tất cả mọi người điên cuồng, có thể thấy bọn họ sợ sệt mình bị ở lại tiểu thế giới như thế nào.

- Ta sẽ không chứng minh cái gì cả.

Giang Thần tùy ý nói một câu, lại mang người bay đi về phía trước.

Chẳng được bao lâu, những người này cũng đuổi theo, bọn họ lựa chọn tin tưởng Giang Thần, bởi vì bọn họ không có lựa chọn nào khác nữa.

Điểum thú vị chính là, Nguyệt Lam Thanh cũng đi theo ở phía sau, chăm chú nghiêm mặt, không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

- Vừa nãy ta đã nói rồi, mỗi người đều có sự lựa chọn của chính mình, các ngươi lựa chọn Tà Vân điện, lựa chọn trở thành lực lượng của trận pháp, và được sử dụng để giết ta cũng thế.

Giang Thần nói.

Hắn vừa nói, tiếng ồn ào dần dần dừng lại.

Vừa nãy những người này đều là một phần của Tam Quỷ tuyệt trận, khi Tam Quỷ chết, không ít người đều bị thương.

- Giang Thần, chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ cần ngươi đồng ý mang chúng ta đi ra ngoài, ngươi nói cái gì cũng được.

Một người nữ tử khá là xinh đẹp xuất chúng trong đó nói.

Nàng tên là Lam Phượng Nhi, là mỹ nhân đứng thứ ba, tiếng tăm so với Nguyệt Lam Thanh chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, hơi kém hơn so với Âm Sương.

Lời nói của nàng mang theo sự ám chỉ và đôi mắt đưa tình kia làm cho Âm Sương và Ứng Vô Song rất khó chịu.

- Mang các ngươi đi ra ngoài không phải là chuyện không thể, thế nhưng ta muốn một nửa thu hoạch trong tiểu thế giới của mỗi người các ngươi.

Giang Thần nói.

Lời nói của hắn làm cho mọi người đột nhiên không kịp chuẩn bị, cũng gây ra các loại phản ứng không giống nhau.

Có người kinh hỉ, có lòng đau người.

Một nửa tài nguyên!

- Mang theo các ngươi, độ khó để mở lối ra sẽ tăng lên, đây là một nguyên nhân.

- Nguyên nhân thứ hai, là ta muốn thu phí dụng.

- Nguyên nhân thứ ba, là các ngươi đã nhận lỗi với ta.

Giang Thần rất trực tiếp, lý lẽ hào hùng.

Dưới tình huống như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta có cảm giác nhân cơ hội áp chế.

Có điều cẩn thận ngẫm lại bọn họ cũng biết yêu cầu của Giang Thần không quá đáng chút nào, trái lại còn được coi là khai ân.

Vì vậy, toàn bộ những đội ngũ trước mắt này đồng ý, bắt đầu ra lấy bảo vật ra bên ngoài.

- Ta sẽ tùy ý lục soát, nếu như phát hiện ra ai không thành thật, như vậy hợp tác kết thúc, ta cũng không cần đồ vật của các ngươi nữa.

Giang Thần đột nhiên nói.

Lần này, mỗi người đều trở thành con mắt của Giang Thần, giám sát lẫn nhau, chỉ lo có ngời bởi vì lòng tham mà làm liên lụy tới mình.

- Giang Thần, Giang Thần! Ta cho ngươi tất cả, cái gì ta cũng cho ngươi!

Nguyệt Lam Thanh đi theo ở phía sau nghe được mấy câu này, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ chót, kích động chạy tới, nói:

- Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi!

Nàng là ngươi có tương phải, trước sau trái ngược nhất trong tất cả mọi người.

- Ta cảm thấy ngươi thích hợp ở lại thế giới này hơn.

Giang Thần nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.