Mộ Dung Bắc Uyên chưa từng nhìn thấy bộ dáng yểu điệu làm nũng của Triệu Khương Lan, liền đứng thẳng người, chốc lát không biết làm thế nào..
Những người khác phía sau từ từ dấy lên một dấu chấm hỏi trong tâm trí họ. Ai dám bắt nạt nàng, không phải nàng đang đơn phương hành hạ chúng sao? Nhưng Thần vương điện hạ cảm thấy không vui. Gương mặt hắn bỗng trở nên lạnh lùng.
Chỉ thấy hắn kéo Triệu Khương Lan ra phía sau, như đang bảo vệ con dê non, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người: “Ai dám bắt nạt vương phi của bổn vương?“. Truyện Ngôn Tình
Trước mặt Liên Khuê Nghiêm, người ngoài cũng không dám nói nhiều.
Nhị công chúa bước ra kể lại đầu đuôi sự tình, vừa nghe xong, đến cả Liên công tử sắc mặt cũng tái xanh.
Mặc dù là hắn là người của nhà họ Liên, nhưng cả gia tộc hắn đều đứng về phía Mộ Dung Bắc Quý.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên vẫn đang giữ chức vụ quan trọng, Liên Khuê Nghiêm cũng không muốn đắc tội với hắn ta.
“Điện hạ, đây hẳn là một sự hiểu lầm. Phu nhân của ta từ trước đến nay đều rất biết điều, có lẽ không thể làm ra loại chuyện này. Hẳn là...”
Mộ Dung Bắc Uyên ngắt lời hắn: “Ý của Liên công tử là Nhị công chúa nói sai rồi, tất cả các vị phu nhân quan viên ở đây đều đã hiểu lầm phu nhân của ngươi sao? Phu nhân của ngươi là vô tội, là một bông sen gần bùn mà chẳng hôi thắn mùi bùn, những người khác đang hãm hại nàng ta phải không?”
Liên Khuê Nghiêm nghẹn họng: “Ta không có ý đó“.
“Vậy ý của ngươi là gì, lúc này người còn ngụy biện, nhà họ Liên nhà người thật vô liêm sỉ quá đi. Bổn vương có ý tốt muốn vương phi tới dự yến tiệc này, ai biết suýt chút nữa bị các ngươi dội một chậu nước bẩn như vậy, thật là điên rồi. Nếu như buổi yến tiệc nghiêm chỉnh như vậy mà còn giở những thủ đoạn để tiện như thế này, sau này ai dám giao hảo với nhà họ Liên các ngươi!”
Lời nói của Mộ Dung Bắc Uyên thực sự không có chút khách khí nào, ngay cả Liên Khuê Nghiêm cũng cảm thấy tức giận.
Hắn ta bực bội thì tất nhiên cũng không để cho Lâm Gia Uyển dễ qua, vì vậy hắn ta tức giận hỏi thuộc hạ của mình: “Phu nhân đâu?”
Thuộc hạ bên cạnh trả lời: “Dạ, phu nhân vừa bị ngất”
Triệu Khương Lan nhỏ giọng nói bên tại Mộ Dung Bắc Uyên: “Liên phu nhân bị thiếp vạch trần, giả bộ ngất rồi“.
Nàng giả bộ như nói nhỏ với Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.
Ngay cả Liên Khuê Nghiêm muốn giả vờ như không nghe thấy cũng khó. Hắn sải bước đi vào trong, quả nhiên nhìn thấy Lâm Gia Uyển đang được người khác dìu. Hắn ta tức giận tát vào mặt nàng hai cái. Lâm Gia Uyển lần này không muốn tỉnh cũng phải tỉnh rồi. Nàng kinh ngạc nhìn Liên Khuê Nghiêm: “Huynh dám đánh ta!”
“Đánh người thì làm sao, nhà người dám làm mất mặt bổn thiếu gia. Chữ viết xấu hơn người khác đã đành, còn dám dở trò hãm hại người ta“.
Vừa nói, hắn vừa hạ thấp giọng nói: “Không bị người khác bắt được thì cũng thôi đi. Đằng này lại bị mọi người bắt thóp rồi. Bây giờ tất cả đều biết đức hạnh của người ra sao, tại sao người lại hại ta như vậy!”
Lâm Gia Uyển tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Màn kịch của đối phu thê, lời lẽ của hắn ta thốt ra vô cùng bạc bẽo, thật làm người khác buồn nôn.
Lẽ nào nàng lại vô duyên vô cớ mà bày chuyện hãm hại Triệu Khương Lan sao?
Không phải bởi vì việc viết chữ lưu niệm bị mất mặt, nàng sợ bị hắn trách mắng, nên mới nghĩ ra trò này làm cho Triệu Khương Lan mất mặt.
Ai biết được thành ra lại chưa tốt thành xấu, dẫn đến hậu quả như thế này.
“Đứng dậy cho ta, đi tạ lỗi với Triệu vương phi. Thần vương điện hạ cũng đến rồi, sau này ta còn nhiều việc cần phải nhờ Triệu Vương phủ giúp đỡ”.
Lâm Gia Uyển không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghiến răng nghiến lợi đi tạ lỗi.
Ngay khi nàng ấy bước ra, hai dấu tay dưới ánh mặt trời đỏ rực càng trở nên rõ ràng, muốn không nhìn thấy cũng khó.
Triệu Khương Lan trong lòng cười khinh bỉ, chỉ có loại nam nhi không có nhân phẩm như thế này mới trút giận lên nữ nhân.
Nếu là Mộ Dung Bắc Uyên, nàng tuyệt đối sẽ không phải biến thành bộ dạng như thế này.
“Vương phi, thân thiếp biết lỗi rồi. Tất cả lỗi lầm đều do thần thiếp và Trắc phi. Thần thiếp không nên nghe theo đề nghị của Trắc phi mà bày trò hãm hại người. Xin vương phi tha tội cho thần thiếp, vương phi độ lượng, xin người đừng chấp nhặt với tiểu nhân như thần thiếp”