Đến ngày thứ ba, lúc Ôn Noãn đến bưu cục, liền nhận được thông báo nói có một khoản tiền chuyển từ quân khu tới, khoảng tầm 180 đồng.
Ôn Noãn ôm con gái nhìn tờ giấy gửi tiền, có hơi mơ hồ.
Cố Thanh Hàn có ý gì?
Ôn Noãn nhìn số tiền này, đầu tiên là nghĩ tới việc hai ngày trước Triệu Ngũ Châu thương lượng với Cố Thanh Tùng chuyện chuẩn bị tiền sính lễ.
Hai trăm đồng tiền sính lễ, cũng không kém số tiền này bao nhiêu.
Đây là Cố Thanh Hàn gửi về nhà, muốn giúp Cố Thanh Tùng đưa tiền sính lễ sao?
Thế nhưng hơn một năm nay, chi tiêu trong nhà chưa từng gửi qua bên cô.
Là gửi nhầm, hay là chỉ gửi cho cô?
Mang theo nghi vấn như vậy, Ôn Noãn về nhà một chuyến, dự định nhìn xem rốt cục là tình huống gì.
Vừa mới trở về nhà, Triệu Ngũ Châu thấy Ôn Noãn trở về thì gượng cười với cô: “Đã về rồi hả? Mau tới đây ăn cơm đi.”
Vẻ mặt ôn hòa dịu hiền này của Triệu Ngũ Châu không thế nào là chuyện bình thường được, ít nhất khả năng xuất hiện trước mặt Ôn Noãn là cực nhỏ.
Chẳng qua nếu như không cần phải cãi nhau, Ôn Noãn cũng tận lực tránh không ầm ĩ, cãi nhau thực sự vô cùng ảnh hưởng tới tâm trạng.
Triệu Ngũ Châu cũng không để ý tới thái độ của Ôn Noãn, bà ta cười đi tới chọc đứa nhỏ trong ngực Ôn Noãn: “Chiêu Đệ, nào nào, cho bà nội bế nào. Nhìn con bé này, tròng mắt đen lúng liếng, đáng yêu ghê, đói bụng chưa? Bà nội hầm canh trứng gà trong nồi rồi, đợi lát nữa cho cháu ăn có được không?”
Nói rồi, Triệu Ngũ Châu liền vươn tay ra, muốn ôm lấy đứa nhỏ trong lòng Ôn Noãn.
Ôn Noãn thấy vừa rồi bà ta chưa rửa tay, lại còn loạn đặt tên cho đứa nhỏ, liền giống như có chuyện gì nhún người xuống, sau đó xoay người đi vào phòng: “Con rửa tay cho con bé đã rồi ra ăn cơm.”
Triệu Ngũ Châu ôm hụt, che miệng than thở: “Lắm chuyện! Một đứa nhỏ thì có bẩn tới nhường nào chứ? Một ngày tẩy rửa mười lần tám lượt, chỉ tổ chà xát trầy da thôi!”
Ôn Noãn làm bộ không nghe thấy, lấy chậu chuyên dùng cho bé từ trong phòng ra, sau đó lại đến chum nước trong nhà bếp múc một muỗng nước, cẩn thận rửa từng ngón tay một cho đứa bé.
Ban đầu cô bé còn rất hưởng thụ việc Ôn Noãn rửa tay cho mình, nhưng sau đó lại bắt đầu đập nước chơi, quần áo trên người bị dính nước bắn tung tóe làm ướt không ít, ngay cả Ôn Noãn cũng bị ướt theo.
Ôn Noãn nghiêm mặt phê bình: “Không thể nghịch vậy đâu!”
Càng nói cô bé càng nghịch mạnh hơn, còn chuẩn bị đưa chân giẫm vào trong chậu.
Ôn Noãn thẳng thắn ôm cô bé vào nôi, để cô bé nằm bên trong, sau đó định cất giấy gửi tiền đi.
Vào lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói của Cố Thanh Tùng: “Mẹ, con về rồi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa