[Thập Niên 70] Sau Khi Mẹ Ruột Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 11: Chương 11: Về nhà (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thẩm Vi Vi hoàn toàn không phải loại người hay xấu hổ, nhưng tình cảnh này cô quả thực có chút chống đỡ không nổi, chỉ có thể cúi đầu càng lúc càng thấp... cho đến khi cả người đều hoàn toàn dựa vào sau lưng Trình Diễm, mặt vùi vào một bên cổ của anh, xấu hổ nói: “Trình Diễm, anh đi nhanh đi!”

Hơi thở ấm áp của vợ phả bên tai, đoàn trưởng Trình bình thường vác mấy chục cân chạy đường dài không chút áp lực nào, thời khắc này bước chân bỗng nhiên chao đảo. Nghe thấy trong giọng nói của Thẩm Vi Vi có chút ngại ngùng, đáy mắt anh xuất hiện ý cười nhưng giọng nói vẫn trầm ổn như cũ: “Được.”

Lữ đoàn trưởng Trương đã sắp xếp để Trình Diễm đi thực hiện nhiệm vụ, không chỉ một mình anh mà còn có hai tiểu đội dưới quyền. Ngoại trừ Lý Trường Vĩ, người còn lại chính là Phương Đại Lực.

Lý Trường Vĩ thông báo cho Trình Diễm xong, ngay lập tức đi tìm Phương Đại Lực.

Lúc này Phương Đại Lực đang bị người ta kéo lại hỏi thăm ở trước cổng lớn của đại viện.

Đương nhiên là hỏi về việc của Thẩm Vi Vi rồi. Tất cả đều rất tò mò, nhưng Thẩm Vi Vi mãi vẫn chưa thấy trở về, mọi người lại không thể xông vào trong bệnh viện để xem được, vừa lúc Phương Đại Lực đi ngang qua, đương nhiên không thể để cậu ta chạy rồi.

“Đại Lực, cậu là người đi theo đoàn trưởng Trình lâu nhất. Cậu nói cho chúng tôi biết với, vợ của đoàn trưởng Trình sao rồi?”

Phương Đại Lực: “...”

Cậu ta làm sao mà biết được.

Tuy cậu ta đi theo Trình Diễm rất lâu rồi, nhưng đó là sau khi Trình Diễm được điều tới vào năm nay, cậu ta căn bản chưa từng gặp vợ của đoàn trưởng, hơn nữa dù có gặp rồi, cậu ta cũng không thể ở sau lưng bàn luận về vẻ bề ngoài của nữ đồng chí đúng không nào.

Dù Phương Đại Lực cao lớn khỏe mạnh, nhưng ăn nói lại kém, không biết nói chuyện giống như Lý Trường Vĩ. Giờ cậu ta bị một nhóm chị em phụ nữ lôi lôi kéo kéo, ấp úng nửa ngày trời cũng không biết làm cách nào để trốn thoát, khó khăn lắm Lý Trường Vĩ tới rồi, cậu ta mới được buông tha.

Đối mặt với sự bao vây của đám đông, Lý Trường Vĩ không hề hoảng hốt, cậu ta lập tức ngồi xuống hòn đá ven đường, nói lớn: “Chị dâu Thẩm đúng là đã tỉnh lại, cơ thể cũng không có vấn đề gì...”

“Ai hỏi cậu cái này, chúng tôi hỏi cô ấy trông như thế nào!”

“Như thế nào? Đương nhiên là rất tốt rồi. Chị dâu vừa xinh đẹp vừa đức hạnh, chị dâu với đoàn trưởng của chúng ta chính là một đôi trời sinh...” Lúc đầu đám người này nói Thẩm Vi Vi không xứng với Trình Diễm, Lý Trường Vĩ cảm thấy có đạo lý. Nhưng lúc nãy sau khi gặp được người thật rồi, cậu ta hận không thể cho bản thân lúc trước hai cái tát.

Nếu chị dâu còn không xứng, vậy trên thế giới này không còn người nào xứng với đoàn trưởng nữa rồi!

Không được, cậu ta phải đính chính lại cho chị dâu.

Lý Trường Vĩ đã học qua trung học cơ sở, bụng dạ cũng có chút chữ nghĩa. Cái miệng của cậu ta bây giờ khen ngợi Thẩm Vi Vi không ngớt, các loại lời hay ý đẹp đều tuôn ra hết rồi.

Cậu ta nói đều là sự thật, nhưng những người khác cảm thấy cậu ta đang nói bừa, hoàn toàn không tin tưởng.

“Sao có thể đẹp như vậy? Trong đoàn văn công không có nữ đồng chí nào xinh đẹp thế cả.”

“Vậy mới nói, tiểu Lý chắc chắn không có kiến thức, gặp người là khen.”

Lý Trường Vĩ: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.