Cô lại gọi bảng thông tin ra, xem thông tin giới thiệu về chiếc nhẫn, phát hiện ra sau khi liên kết, chiếc nhẫn có thể tàng hình, chỉ cần một ý nghĩ là được.
Khương Nghiên vội vàng tìm kim khâu, châm nhẹ vào đầu ngón trỏ tay trái, sau đó ấn chiếc nhẫn vào vết thương, giọt máu đó nhanh chóng bị chiếc nhẫn hấp thụ.
Cùng lúc đó, trong đầu cô xuất hiện một sự kết nối tinh thần.
Đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ, Khương Nghiên nghĩ một cái, chiếc nhẫn quả nhiên biến mất.
Nhưng thông qua cảm nhận tinh thần, Khương Nghiên biết chiếc nhẫn vẫn ở trên tay, chỉ là không nhìn thấy, thậm chí sờ tay cũng không có cảm giác.
Tuyệt quá!
Có chiếc nhẫn không gian, rất nhiều việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Khương Nghiên vui vẻ ra khỏi phòng ngủ.
Điểm tâm lúc nãy ăn không đủ no, cô định đến bếp xem có gì, tiện thể làm thêm chút gì đó.
Tay nghề của bản thân Khương Nghiên nấu nướng không tốt lắm, nhưng tay nghề nấu nướng của nguyên chủ rất tốt, thừa hưởng cơ thể và ký ức của nguyên chủ, cô cũng có tay nghề nấu nướng của nguyên chủ.
Lúc này, Diệp Xuân Lan và Khương Nguyên đã đi làm, chỉ có Khương Mặc ở trong phòng khách.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, cô ta quay đầu lại nhìn, đánh giá từ trên xuống dưới, phát hiện Khương Nghiên ngay cả lúc vừa ngủ dậy cũng đẹp như vậy, không nhịn được lên tiếng châm chọc.
“Thật sự cho rằng mình là tiểu thư rồi, bây giờ là mấy giờ rồi, giờ mới dậy, trong nhà không có cơm cho cô ăn đâu.”
Khương Mặc không đi học, xem ra là ở nhà giám sát cô.
Không để ý đến Khương Mặc, Khương Nghiên cười khẩy trong lòng, lấy nước rửa mặt đánh răng, sau đó đi vào bếp nấu cho mình một bát mì, còn chiên thêm hai quả trứng.
Ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp tỏa ra, Khương Mặc đứng dậy đi tới, nhìn thấy trong bát của Khương Nghiên có hai quả trứng chiên, lại kinh ngạc kêu lên: “Thật không ngờ lại chiên hai quả trứng, cô to gan thật đấy.”
Liếc nhìn Khương Mặc, Khương Nghiên bưng bát đi đến bàn ăn trong phòng khách ngồi xuống, “Có thể bớt nói linh tinh được không? Nghe phiền lắm, cô không biết mình rất đáng ghét sao?”
“Cái gì?”
Khương Mặc không ngờ Khương Nghiên lại châm chọc mình, nhất thời không biết phải phản bác thế nào, theo thói quen định đưa tay ra véo người.
Khương Nghiên nhanh nhẹn né tránh, lạnh lùng nói: “Cô lại muốn bị đánh nữa đúng không?”
Khương Mặc giơ tay giữa không trung, tức giận đến phát điên, nhưng cũng không dám véo Khương Nghiên nữa.
Đột nhiên, cô ta nghĩ ra điều gì đó, đắc ý nói: “Cô đừng đắc ý, ba nói đã mua cho cô vé tàu ngày mai, cút đi mà chịu khổ đi.”
Khương Nghiên không muốn để ý đến cô ta, yên lặng ăn mì của mình.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa