Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một tiếng đồng hồ, nói chậm không chậm, nói nhanh cũng không nhanh.
Nếu như bây giờ cho Khương Nhiễm một chiếc điện thoại vậy thì một tiếng đồng hồ này sẽ trôi qua một cách nhanh chóng.
Nhưng vấn đề là không có điện thoại.
Không chỉ không có điện thoại mà đến cả ti vi, đài radio cũng không có.
Thứ động cơ duy nhất ở đây chính là đồng hồ.
Nhưng nhìn chằm chằm đồng hồ thời gian sẽ trôi qua chậm hơn.
Ba người ngồi xuống, mắt lớn nhìn mắt nhỏ, đều cảm thấy rất tẻ nhạt.
Ngồi được một lúc, Khương Nhiễm dứt khoát đứng bật dậy: “Hai đứa ngồi đây trông nhé, chị đi loanh quanh một lát.”
Bùi Dương và Bùi San San đều không có bất kỳ ý kiến nào với lời nói của Khương Nhiễm. Hai người gật đầu nhìn theo Khương Nhiễm đi xa.
Khương Nhiễm đi cũng nhanh mà về cũng rất nhanh.
Lúc quay về Khương Nhiễm còn cầm theo vài quyển sách trong tay.
Nếu như rảnh tay không có việc gì làm, vậy thì đọc sách thôi.
Khương Nhiễm không định học lại nữa, cơ thể này của cô cũng đã hơn hai mươi rồi, còn đi học gì nữa, tuổi cũng lớn rồi.
Điều quan trọng hơn cả là bản thân cô cũng không muốn đi học nữa.
Không phải là cô không có bản lĩnh, mà là trong thời đại này không có văn bằng thì thôi.
Khương Nhiễm cảm thấy cô muốn phát triển bản thân thì có rất nhiều điều cần phải học hỏi, vậy nên muốn đọc sách nhiều hơn chút.
Đọc sách nhiều, hiểu nhiều, chẳng phải là bình thường sao.
Bùi Dương và Bùi San San thấy Khương Nhiễm cầm mấy quyển sách quay về, đầu tiên là ngạc nhiên nhưng sau đó họ đã nhanh chóng quay lại vẻ mặt bình thường.
Năm đó chính vì không cho Khương Nhiễm học cấp hai, Khương Nhiễm mới thay đổi tính cách, càng lúc càng trở nên ngang ngược.
Nhiều năm qua họ cũng chưa từng thấy Khương Nhiễm đọc sách, bọn họ đều cho rằng, Khương Nhiễm đã buông bỏ chuyện này rồi.
Nhưng không ngờ rằng, Khương Nhiễm vẫn luôn để chuyện này trong lòng.
Trông thấy Bùi Dương và Bùi San San đều đang trố mắt nhìn mình, Khương Nhiễm đưa sách trong tay mình cho mỗi người một quyển rồi nói: “Rảnh rang không có chuyện gì làm thì đọc thêm sách đi.”
Không đọc sách thì ngồi đây làm gì? Đờ người ra đó hả.
Bùi Dương và Bùi San San nhìn quyển sách đưa tới trước mặt mình, họ đứng hình.
Khương Nhiễm sao vậy?
Tự mình đọc sách thì thôi, giờ lại còn muốn hai người họ đọc sách cùng cô nữa sao.
Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc như thế của Khương Nhiễm, tuy hai người đều có ý định từ chối nhưng đến cuối cùng cũng không cự tuyệt mà đưa tay ta nhận lấy quyển sách trong tay cô.
Sau khi Khương Nhiễm đưa sách cho hai người xong thì cũng không để ý thêm nữa, cô ngồi xuống, mở sách ra đọc trang đầu tiên.
Quyển sách Khương Nhiễm đang đọc là một quyển bách khoa đông y.
Không sai, Khương Nhiễm muốn học y thuật.
Tự học thành tài mới là giỏi.
Sách của Bùi Dương và Bùi San San lần lượt là sách dạy nấu ăn và sách về nhân văn, địa lý.
Bùi Dương và Bùi San San nhìn quyển sách trong tay mình, vẻ mặt dần trở nên phức tạp.
Chủ yếu là họ có đọc hiểu được quyển sách này hay không?
Ba người bọn họ đều chỉ mới tốt nghiệp tiểu học.
Mặc kệ Bùi Dương và Bùi San San nghĩ trong lòng thế nào, Khương Nhiễm cầm bách khoa đông y đọc vô cùng say sưa.
Những thứ này đều đã được cô ghi tạc trong đầu từ lâu rồi nhưng mà ôn lại cái cũ để biết thêm cái mới, đọc lại lần nữa cũng tốt.
Nửa tiếng trôi qua Khương Nhiễm cũng đọc được một phần ba quyển sách.
Mắt hơi mỏi, Khương Nhiễm dừng lại.
Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt dò xét của Bùi Dương.
Thấy thế, Khương Nhiễm nhướng mày lên rồi nói: “Nhìn chị làm gì.”
Có lẽ là do hai hôm nay Khương Nhiễm rất dễ nói chuyện, Bùi Dương cũng không còn sợ cô như lúc trước nữa.
Khi nghe thấy Khương Nhiễm hỏi mình như thế thì cậu ấy đã nói ra thắc mắc trong lòng mình: “Chị đọc sách nhanh như thế, đọc được gì rồi?”