Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha

Chương 18: Chương 18: Hối hận muộn màng




Nhìn thấy người gọi đến là mẹ của mình, đầu của Hữu Minh lại có cảm giác đau, anh day day hai bên thái dương rồi ấn nút nghe điện thoại, bên kia Lai Huệ thấy anh vừa nghe máy bà liền cất giọng nói với anh:

“Hữu Minh! Con đang ở đâu thế? Con có bận gì không nếu không bận thì con hãy đến trung tâm mua sắm đón mẹ và Tiểu Quỳnh đi.”

“Vâng ạ, con sẽ đến đó ngay.” Hữu Minh chần chừ một lúc mới cất tiếng trả lời Lai Huệ, vừa cúp máy xong anh ngồi xuống ghế, sự bất lực hiện rõ trên mặt của anh. Những chuyện xảy ra vào cái ngày hôn lễ kia bất giác ùa về như sóng biển, hiện rõ trong đầu của Hữu Minh, là chính anh đã đẩy Lý Nhược ra, do bản thân anh không kiên trì nên đã đánh mất người con gái mà mình yêu, anh hối hận rồi, hối hận thật rồi nhưng cho dù anh có hối hận thì cũng đã muộn màng, mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa.

Trung tâm mua sắm.

Nhã Phượng Ly kéo Lý Nhược đi mua sắm, cô muốn Lý Nhược có thể khuây khỏa đầu óc, tạm gác những buồn phiền, khó chịu sang một bên, dù gì thì giữa cô và Lý Nhược có rất nhiều điều mà đã lâu rồi chưa kể cho nhau nghe, hôm nay chính là cơ hội tốt để hai cô có thể trút bầu tâm sự với nhau. Phụ nữ với nhau thì chỉ có mua sắm, trò chuyện thì tốt nhất. Nhã Phượng Ly và Lý Nhược cùng nhau mua rất nhiều đồ từ quần áo cho đến giày, túi xách, hai tay của các cô không thể xách thêm một túi nào nữa rồi, hai người các cô bắt đầu cùng nhau đi ăn ở khu ăn uống trong trung tâm mua sắm.

Gọi món xong, Nhã Phượng Ly bắt đầu hỏi về cuộc sống làm Nghiêm phu nhân của Lý Nhược: “A Nhược! Cậu hãy mau kể cho tớ nghe những chuyện khi cậu ở Nghiêm gia đi, Nghiêm Uy có hung dữ, bắt nạt cậu không?”

Vì là bạn thân nên Lý Nhược không ngần ngại kể hết mọi chuyện cho Nhã Phượng Ly nghe, từ chuyện sau khi cô đến sống ở Nghiêm gia cho đến lúc cô gặp họ hàng của Nghiêm Uy, cô kể hết tất cả, đồng thời Lý Nhược cũng tỏ vẻ bất mãn khi kể về Nghiêm Uy.

Nhã Phượng Ly nghe xong thì cô có cảm giác Nghiêm Uy cũng không phải là một người quá lạnh lùng, tuyệt tình, anh vẫn đối xử rất tốt với Lý Nhược chỉ là anh không biết cách thể hiện, hành động của anh khiến người ta cảm thấy có chút thô bạo. Nhã Phượng Ly hơi khom người về phía trước nói với Lý Nhược:

“A Nhược! Theo tớ thấy Nghiêm Uy cũng không phải là một người đáng sợ như người ta nói, mặc dù cách phạt của anh ta dành cho bác quản gia là hơi vô lý nhưng cậu hãy nhớ lại xem ngoại trừ việc này thì anh ta vẫn đối xử với cậu rất tốt, cậu hãy thử mở lòng đón nhận Nghiêm Uy thử xem. Dù nói thế nào thì Nghiêm gia vẫn là một gia tộc không phải ai muốn vào cũng vào được, với lại Nghiêm Uy cũng không xấu như những gì mà cậu nghĩ, chỉ cần cậu mở lòng thì mọi chuyện sẽ khác.”

“Không, tớ tuyệt đối sẽ không mở lòng với một người đàn ông bá đạo, ngang ngược, cứng ngắc như Nghiêm Uy, chỉ cần nghĩ đến thôi tớ đã cảm thấy khó chịu, nếu tớ có cơ hội thì tớ nhất định sẽ không bao giờ dính dáng gì đến Nghiêm Uy và Nghiêm gia nữa, nhất định sẽ không.” Lý Nhược nghe Nhã Phượng Ly khuyên bản thân cô hãy mở lòng liền phản ứng mạnh, không đồng ý ngay lập tức, cô thật sự không dám nghĩ đến cảnh cô và Nghiêm Uy cùng chung một chỗ.

Hai người các cô đang trò chuyện với nhau thì lại vô tình gặp Lai Huệ và Lâm Quỳnh, hai bên bắt đầu giương cung bạt kiếm, Lâm Quỳnh chầm chậm tiến đến cất giọng mỉa mai Lý Nhược:

“Đây chẳng phải là Nghiêm phu nhân sao? Sao lại ăn ở những nơi này chứ? Còn mua nhiều đồ như thế nữa, chắc là lại xài tiền của đàn ông không giống như tôi phải xài tiền cho chính mình làm ra.”

Nhã Phượng Ly xoa xoa cái tai của mình, hàng mày hơi chau lại, trong lòng thầm mắng một câu: “Sao đi tới đâu cũng bị cô hồn dã quỷ ám hết vậy nè?” Cô không nhịn được khi có người dám mỉa mai Lý Nhược liền lên tiếng đáp trả:

“Lâm Quỳnh! Lớn rồi mà cô còn dùng sai từ là sao vậy? Cô phải nói là A Nhược xài tiền của chồng mình, chồng của cậu ấy giàu có như thế, cho dù có xài cả đời cũng không hết còn đỡ hơn một số người chẳng có đàn ông nào đưa tiền để xài cả. Từ trên xuống dưới đều thua ngay cả đàn ông cũng không bằng đàn ông của A Nhược vậy mà lúc nào cũng nói người ta, thật là mất mặt quá đi mà.”

“Cô…” Lâm Quỳnh bị Nhã Phượng Ly nói cho cứng họng, không nói thêm được gì nữa, tức đầy cả một bụng.

Lai Huệ đứng bên cạnh im lặng không nói một lời nào, bà không muốn đụng chạm đến Lý Nhược vì cô còn có Nghiêm Uy chống lưng, bà tức nhưng không thể làm gì nên ngay lập tức chuyển sang chỉ trích Nhã Phượng Ly:

“Nhã Phượng Ly! Cô có tư cách gì để nói ở đây hả? Cô chẳng qua cũng chỉ là một kẻ suốt ngày đi nịnh bợ người khác, nếu không phải cô thường xuyên nịnh nọt, ra vẻ thân thiết với Lý Nhược thì cô có thể mua sắm thỏa thích, mạnh miệng như thế sao?”

Lý Nhược tức giận, trừng mắt đáp trả: “Tôi không cho phép bà nói bạn của tôi, bà không có tư cách, cậu ấy như thế nào thì tự tôi biết không cần bà quản.”

“Người tôi nói là Nhã Phượng Ly liên quan gì đến cô mà cô xen vào.” Lai Huệ lớn tiếng, trợn trừng mắt nói với Lý Nhược.

Lý Nhược vốn định phản bác nhưng bị Nhã Phượng Ly cản lại, Nhã Phượng Ly vốn không phải là người thích nhẫn nhịn, cô hất mặt bật lại cả hai người phụ nữ đáng ghét đứng trước mặt: “A Nhược là bạn của tôi tôi nịnh nọt cậu ấy thì đã sao? Liên quan gì đến bà? Bà có tư cách gì mà nói ở đây?” Nhã Phượng Ly quăng cho Lâm Quỳnh cặp mắt sắc lẹm, nói tiếp: “Còn cô, một kẻ thua cuộc như cô càng không có tư cách nói A Nhược, Hữu Minh, người mà cô yêu đâu có yêu cô, người anh ta yêu là A Nhược, dù cô có nói như thế, làm cái gì thì cũng không bao giờ có thể thay đổi được người mà Hữu Minh yêu là A Nhược.”

Lâm Quỳnh không phản bác được, tức điên người, giơ tay lên định đánh Nhã Phượng Ly nhưng ngay lập tức bị Nhã Phượng Ly bắt lấy, cô “tặng” cho Lâm Quỳnh hai cái bạt tai thật mạnh rồi đẩy cô ta xuống đất. Đúng lúc này, Hữu Minh chạy đến nhìn thấy cảnh này liền đẩy Nhã Phượng Ly rồi đỡ Lâm Quỳnh đứng lên, anh lớn tiếng quát nạt Nhã Phượng Ly: “Nhã Phượng Ly! Cô bị điên rồi à?”

Lý Nhược không nhịn được nữa rồi, cô tiến lên đứng che chắn cho Nhã Phượng Ly, mắng Hữu Minh: “Ai cho phép anh mắng Phượng Ly? Anh chỉ mới vừa đến đây anh biết ở đây đã xảy ra những chuyện gì không mà lại ngang nhiên mắng cậu ấy? Hữu Minh! Anh đúng là một kẻ nhu nhược, ngu ngốc, không biết phân biệt đúng sai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.