- Làm gì mà cao thủ thanh niên của các thế lực lớn đều tới đây tham gia khảo hạch. Chẳng lẽ Tây Tháp tinh có bảo vật hay sao?
- Đúng vậy! Mặc dù trước kia có nhưng chưa từng nghe thấy có nhiều cao thủ thanh niên như thế này. - Một người tu luyện có tu vi thấp kêu lên.
Lần này, cao thủ thanh niên của các thế lực lớn đều tới tham dự khảo hạch của Tây Tháp tinh. Có điều, mặc dù cảm thấy hơi khó hiểu nhưng Lôi Cương vẫn còn chút mong đợi. Cứ như vậy sẽ thích hợp cho mình rèn luyện. Nếu có thể kết giao với cao thủ thanh niên của các thế lực lớn thì càng tốt.
Xếp hàng mất ba canh giờ, Lôi Cương mới có được một cái lệnh bài, trên có in một chữ "Lục". Lôi Cương biết mình thuộc về tổ sáu. Năm ngày sau sẽ bắt đầu khảo hạch, mỗi tổ có một ngàn người. Không biết trong một ngàn người đó có bao nhiêu thiên tài của các thế lực lớn.
Đối với khảo hạch bắt đầu sau năm ngày nữa, Lôi Cương dự định dung hợp cái chiến giáp màu vàng kia, đồng thời lấy Thôn thiên đan mà Mạc Ngôn đưa cho để tìm hiểu. Có chiến giáp màu vàng, Thôn thiên đan, Khốn Long tiên, Lôi Cương hoàn toàn tự tin, cho dù đối mặt với Tinh Thiên Sát, Long U Nhi cũng có thể sống sót.
Năm ngày sau, toàn bộ trong thành Vẫn Tinh tràn ngập một bầu không khí xơ xác. Lúc này người tu luyện tập trung ở đây tới cả trăm vạn. Lôi Cương đứng lẫn trong đám người, tay cầm lệnh bài nhìn ba cường giả đang ngồi xếp bằng phía bên trên. Trên ngực họ đều có thêu ngọn bảo tháp màu tím khiến cho phần đông người tu luyện kính sợ. Có được ấn ký đó, gần như là chấp pháp của Tây Tháp tinh. Tây Tháp tinh có chín vị thành chủ, mười tám vị chấp pháp, địa vị so với những người tầng lớp cao của các thế lực lớn cao hơn nhiều. Với Tây Tháp tinh, cho dù thực lực có cao, nhưng muốn trở thành thành chủ cũng không phải là chuyện đơn giản. Điều kiện đầu tiên là ngươi phải thắng được thành chủ. Một khi trở thành chấp pháp hay thành chủ có thể điều động ngàn vạn đệ tử Tây Tháp tinh bán mạng cho mình.
Tại Tây tháp tinh, thực lực đồng nghĩa với quyền lợi. Đệ tử các thế lực lớn đều tiến vào thành Vẫn Tinh một mặt là để rèn luyện, một mặt là đứng vững chân ở đây. Một khi có vị trí càng cao, nhưng vậy sẽ khiến cho người ta càng thêm e ngại. Tây Tháp tinh lại còn có một thứ hấp dẫn vô số người tu luyện đó là Hồn Châu. Mỗi một viên Hồn Châu tương đương với trăm năm khổ tu, có thể giúp cho thực lực người ta tăng lên nhanh chóng. Hồn Châu đối với họ mà nói chính là vật tuyệt hảo. Cũng có thể nói rất nhiều người tu luyện vì Hồn Châu mà đi vào Tây Tháp tinh.
Còn về việc Hồn châu ở đâu mà ra thì cho dù là các vị thành chủ cũng không biết. Ở Tây Tháp tinh có một vị trí đặc biệt, Hồn châu được sinh ra ở đó.
Ba vị chấp pháp kia lần này chính là người thực hiện việc khảo hạch.
Lôi Cương đứng lẫn trong đám đông, nhìn ngắm xung quanh, trong lòng càng thêm ngưng trọng. Cường giả tập trung ở đây vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Chỉ cần là cường giả Hỗn Độn địa giai cũng tới mười người. Còn hỗn độn Huyền giai phải có cả ngàn. Phần lớn là cao thủ hỗn độn hoàng giai. Lôi Cương thầm than về sự chênh lệch giữa thất giới và thánh giới Hồng Hoang. Linh khí ở thánh giới Hồng Hoang có rất nhiều, phạm vi rộng, cơ bản thất giới không thể nào sánh được. Chỉ sợ cho dù cộng hết cả thất giới cũng chỉ bằng được vài tinh cầu của thánh giới Hồng Hoang. Mà thánh giới Hồng Hoang có bao nhiêu tinh cầu?
Thực ra cường giả tập trung ở Tây Tháp tinh nhiều như vậy cũng không phải là ở tất cả các nơi của thánh giới Hồng Hoang. Khảo hạch của Tây Tháp tinh, nếu không tới Hỗn độn hoàng giai, cơ bản không ai dám tới.
Nhìn ba vị chấp pháp, Lôi Cương càng cảm thấy được sự thần bí của Tây tháp tinh. Mặc dù không nhìn thấu tu vi của ba vị chấp pháp nhưng Lôi Cương cảm nhận bọn họ không yếu hơn đám Lý Long. Có thể nói ba vị chấp pháp là cao thủ hỗn độn Địa Giai. Cao thủ như vậy cho dù ở thế lớn cũng phải là trưởng lão. Vậy mà ở Tây Tháp tinh còn có chín vị thành chủ, bọn họ chắc chắn là cao thủ hỗn độn Thiên giai, chứ đừng nói là trưởng lão. Đối với những nhân vật như vậy, cho dù là thế lực mạnh nhất của thánh giới Hồng Hoang cũng phải suy nghĩ kỹ nếu muốn động tới.
- Tiểu tử! Cút ra sau. Mẹ nó! Tiểu tử Huyền giai cũng dám tới đây tham dự khảo hạch. Có phải chán sống rồi không? - Trong lúc Lôi Cương đang suy nghĩ, một âm thanh vô cùng cuồng ngạo vang lên. Lôi Cương chỉ cảm thấy sau lưng có một đạo lực lượng tấn công. Hắn trầm mặt xuống, thân mình không hề động, chỉ lạnh lùng nhìn gã thanh niên khôi ngô có tu vi Cương thần hoàng giai hỗn độn sau lưng mà nói:
- Cút.
- Muốn chết! - Hai mắt gã thanh niên gần như phun lửa, gương mặt giật giật nhưng đang cố kìm nén ngọn lửa trong lòng. Sau một lát, gã nhe răng cười nói:
- Hy vọng ngươi không ở tổ sáu. Nếu không, lão tử sẽ là người đầu tiên bóp chết ngươi. - Nói xong, người thanh niên liền tiến về phía trước rồi biến mất.
Lôi Cương nhếch mép cười lạnh. "Tổ sáu?"
Những người tu luyện xung quanh cũng nhìn Lôi Cương với ánh mắt lãnh đạm, pha lẫn sự khinh thường. Trong suy nghĩ của họ Cương thần huyền giai mà dám khiêu chiến với Cương thần hỗn độn hoàng giai đúng là lấy trứng chọi đá.
- Lần khảo hạch này chia ra thành một trăm lẻ bảy tổ. Trong số các ngươi sẽ có một ngàn bảy mươi người trở thành đệ tử của Tây Tháp tinh. Lúc này, nếu bỏ đi vẫn còn kịp, nếu không bước chân vào chỉ có cửu tử nhất sinh. - Một gã nam tử mặc quần áo đen trong số ba vị chấp pháp đứng dậy nói, âm thanh chẳng khác nào tiếng sấm.
Trong đám người liền có tiếng xôn xao. Tu vi thấp phải cố gắng lắm mới có can đảm tới đây tham dự khảo hạch liền chần chừ. Cửu tử nhất sinh, trong mười chỉ có một người sống sót. Đây đúng là một sự uy hiếp quá lớn. Hơn nữa lần này, thanh niên cao thủ của các thế lực lớn đều tham gia khiến cho rất nhiều người tu luyện sợ hãi.
Sau một lát, có một người thanh niên gầy yếu bước ra. Sắc mặt y tái nhợt, thân người hơi run, trong ánh mắt hiện rõ sự không cam lòng và sợ hãi. Đã có người thứ nhất, ngay sau đó liên tục có người tu luyện bước ra. Bọn họ đều sợ chết, một phần cũng không tự tin vào thực lực của mình. Dù sao thì Cường giả có quá nhiều, muốn sống sót rất khó.
Rất nhiều người tu luyện nhìn thấy vậy đều khinh thường, cười nhạo bọn họ. Còn Lôi Cương thì cười lạnh trong lòng. Mặc dù đó không phải là cường giả thật sự nhưng dám bỏ đi cũng không đáng phải bị cười. Bọn họ quý trọng tính mạng của mình, không giống với những người khác. Cửu tử nhất sinh, nếu không chắc chắn mà tham gia bừa thì gần như chỉ có một con đường chết. Cho dù bọn họ bỏ đi thì vẫn còn có cơ hội.
- Trong vòng mười hơi thở, ai còn muốn thôi thì vẫn có cơ hội. - Gã nam tử áo đen lại quát.
- Mười.
Lại có rất nhiều người tu luyện đi ra. Còn lại một số người thì vẫn đang do dự.
- Chín.
- Tám.
Càng lúc càng có nhiều người tu luyện run rẩy. Lời nói của nam tử áo đen giống như một lá bùa đòi mạng đối với họ. Nếu bỏ thì còn có thể tiếp tục sống, mà tiếp tục thì cửu tử nhất sinh.
..........
- Người ở lại, chuẩn bị đi vào. - Nam tử áo đên ho xong. Một đạo kết giới liền bao phủ lấy những người tu luyện còn lại. Mà trên kết giới có một trăm lẻ bảy đạo lốc xoáy xuất hiện.
- Theo số trên lệnh bài tiến vào lốc xoáy tương ứng. Lần khảo hạch này có thời gian không hạn chế. Một khi chỉ còn trăm người, tự động chấm dứt khảo hạch.
Những tiếng động liên tục vang lên, người tu luyện còn lại đều bay vào trong lốc xoáy. Lôi Cương vẫn chưa bay vào ngay mà đứng đợi, tới khi chỉ còn gần ngàn người, Lôi Cương mới từ từ bay lên.
- Thả ta ra ngoài. Ta không tham gia nữa. - Trong kết giới, rất nhiều người kêu lên sợ hãi.
- Cơ hội đã cho cá ngươi, nếu không vào giết không tha. - Nam tử áo đen nhướng mày quát.
Lôi Cương thở dài. Bây giờ người không dám vào mới là kẻ đáng cười. Bọn họ đã bỏ qua cơ hội duy nhất của mình, vì sự do dự mà trả giá đắt. Bây giờ, Lôi Cương tiến vào trong lốc xoáy chỉ thấy cảnh tượng trước mặt thay đổi.