Thích Cậu Tớ Nói Là Xong

Chương 15: Chương 15: Dùng giấy không?




Giang Túc: “...”

Não Lâm Vy còn chưa kịp xử lí thì lời nói của cô đã buột ra khỏi miệng.

Thật đáng tiếc, lời đã nói ra cũng như bát nước đổ đi.

May thay trong bán kính năm mét xung quanh Lâm Vy và Giang Túc không có bạn học nào. Bình thường ở trường cô rất cẩn thận trong lời ăn tiếng nói, chưa bao giờ gặp tình huống xấu hổ thế này.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Túc, Lâm Vy nhanh chóng nghĩ ra cách diễn đạt khác, cô chớp mắt rồi nói: “Cái đó, ý tôi là cậu có thể cùng tôi đi tới nhà vệ sinh không?”

Suy cho cùng, cô và anh ta một nam một nữ, cùng đi vệ sinh thì không hợp lí chút nào.

Nghĩ một hồi, Lâm Vy mới phát hiện, dùng chữ “cùng”... nó càng vô lý hơn.

Lâm Vy không phải người dễ xấu hổ, ngay cả khi Trần Tư ngồi cạnh cô xem ảnh cấm, cô vẫn có thể ung dung cắn bút làm bài thi.

Nhưng người đó là Trần Tư... trước mặt cậu ta, cô có thể tự do thoải mái, còn trước mặt Giang Túc, cô vẫn muốn duy trì hình tượng học sinh ba tốt tới cùng.

Lâm Vy thầm nghĩ, mình không hổ danh là học bá, có thể tìm được lí do thích hợp trong tích tắc: “Là thế này, tối qua tôi nhìn thấy bài thi cậu bỏ vào cặp tôi, để cảm ơn, tôi muốn mời cậu uống nước ở quầy bán quà vặt, nhưng...hiện tại tôi hơi...”

Nói xong, Lâm Vy cúi đầu, tỏ vẻ thẹn thùng, rồi cô nhỏ giọng nói khẽ: “...gấp, vì vậy, đến nhà vệ sinh trước, cậu...có thể chờ tôi một lát không?”

Nhà vệ sinh ở ngay sau lưng Lâm Vy. Giang Túc không nói gì, lướt thẳng qua người cô.

Lâm Vy không hiểu ý Giang Túc, theo bản năng kéo cổ tay áo của anh: “Ấy.”

Giang Túc dừng lại, nhìn tay cô đang nắm lấy áo mình.

Tay cô rất nhỏ, ngón tay tinh tế, làn da trắng nõn, cổ tay cũng nhỏ nhắn, cảm giác chỉ cần hơi mạnh tay một chút là gãy mất.

Giang Túc khựng lại hai giây, rồi anh nâng mí mắt lên nhìn cô gái nhỏ ngồi bàn trên, thấy trong mắt cô đầy rẫy nghi vấn, anh nói: “Đi thôi.”

“Hả?”

“Cùng đi nhà vệ sinh.”

“...”

Lâm Vy thả tay ra, lẽo đẽo đi theo Giang Túc về phía nhà vệ sinh.

Chuyện gì vậy, rõ ràng câu này cô nói ra, nhưng sao khi nghe từ miệng anh ta lại có cảm giác thật... kì quái thế nhỉ?

Lâm Vy thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng Giang Túc thật lâu, dù cô tự nhận mình mặt dày thì giờ cũng bắt đầu nóng ran.

Dừng lại trước cửa nhà vệ sinh, Giang Túc dựa vào cửa sổ đối diện, hất cằm: “Đi đi, tôi ở đây chờ cậu.”

Lâm Vy hé miệng, cảm thấy mặt mình càng nóng hơn.

Cô “Ồ” một tiếng, bước vào nhà vệ sinh, vừa đi được hai bước thì Giang Túc gọi cô lại.

Lâm Vy quay đầu.

Đón lấy ánh nhìn của cô, Giang Túc thản nhiên hỏi: “Dùng giấy không?”

“...”

Lâm Vy im lặng hai giây, thật lòng cô không biết phải trả lời thế nào, quay người cứng ngắc tiến vào nhà vệ sinh.

Một giây trước khi đóng cửa, Lâm Vy sờ túi, ngay sau đó cô lại đi ra ngoài.

Cô đến trước mặt Giang Túc, duỗi tay ra: “Đưa tôi đi.”

“Hm?”

“Giấy.”

“...”

Giang Túc thò tay vào túi, sờ hai cái, rồi lấy ra một bịch khăn giấy đặt vào lòng bàn tay Lâm Vy.

Lâm Vy chỉ rút ra một tờ, còn lại ném cả vào ngực Giang Túc, xoay người vào nhà vệ sinh.

Có lẽ do việc mượn tờ khăn giấy để đi vệ sinh, nên Lâm Vy cảm giác không khí giữa cô và Giang Túc có chỗ nào đó không được bình thường cho lắm.

Trên đường đi đến quầy bán quà vặt, anh và cô không ai lên tiếng, khoảng cách giữa hai người cũng dần kéo xa.

Anh ung dung đi trước, cô cụp mắt ngoan ngoãn theo sau.

Leng keng, cửa tự động của quầy bán đồ ăn vặt mở ra, Lâm Vy vào trước: “Cậu muốn uống gì?”

“Nước.”

Lâm Vy không hỏi nữa, trực tiếp đến khu bán nước, cô lấy cho Giang Túc một chai nước, lấy cho mình một hộp sữa chua, rồi để lên quầy thu ngân chờ tính tiền.

Bà chủ quét tính tiền xong, báo giá.

Theo thói quen, Lâm Vy đút tay vào túi quần, sau đó ngón tay trong túi đông cứng lại.

Sau khi cô và Bạch Kiến về lớp, cô đã ném ví tiền vào ngăn bàn.

Đi mời người ta, kết quả không mang theo tiền.

Quá xấu hổ.

Lâm Vy quay đầu nhìn Giang Túc đứng ngoài cửa.

Bà chủ cũng nhìn theo ánh mắt cô, trong lòng sáng tỏ, nhanh chóng lên tiếng: “Bạn học kia, bạn gái cháu gọi cháu đến tính tiền.”

Lâm Vy: “...”

Giang Túc: “...”

Bà chủ: “Nói cháu đó, bạn mặc áo hoodie đen.”

Lần này không đơn giản chỉ là xấu hổ, còn muốn đào cái hố chui xuống.

Lâm Vy rất muốn cắn lưỡi tự sát.

Giang Túc cúi đầu, nhìn áo hoodie đen trên người, rồi anh chậm rãi đứng thẳng, lặng lẽ bước tới, từ trong túi rút ra một tờ tiền màu hồng đặt lên quầy.

Ra khỏi quầy bán đồ ăn vặt, Giang Túc nhìn Lâm Vy ôm một hộp sữa chua, một chai nước khoáng: “Ăn vạ?"

Lâm Vy không hiểu suy nghĩ của trùm viết tắt, ngẩn ngơ hỏi: “Cái gì?”

“Cậu thường ăn vạ thế này để mua nước à?”

“...”

Lâm Vy bị trào phúng.

Cô theo sau Giang Túc, người hai tay trống trơn, nói nhỏ: “Thật sự không phải, đây là lần đầu tiên mà.”

Một lát sau, Lâm Vy vẫn không từ bỏ ý định, nói thầm: “Chút nữa về lớp, tôi trả lại tiền cho cậu.”

Giang Túc dừng bước.

Lâm Vy cũng dừng theo.

Giang Túc xoay người, lấy hộp sữa chua từ trong tay cô, tháo ống hút ra cắm vào, đưa đến trước mặt cô, rồi thuận tay lấy luôn chai nước: “Không cần đâu.”

Anh mở nắp, ngửa cổ, yết hầu lăn lộn uống hai ngụm, rồi cúi đầu nhìn cô, thong thả ung dung vặn nắp chai: “Không cần trả lại tiền cho tôi.”

Lâm Vy ồ một tiếng, cắn ống hút uống sữa chua.

Ban đầu mặc dù cô lấy việc cảm ơn ra làm cái cớ, nhưng cô thật sự phải cảm ơn anh.

Dù là về bài thi, hay việc của Hồ Tiếu...

Lâm Vy nhìn bóng lưng Giang Túc: “Cái đó, chờ một chút.”

Giang Túc dừng bước chân, quay đầu.

“Dù thế nào tôi vẫn muốn nói cảm ơn cậu, nếu cậu đã không cần vật chất, vậy tôi xin cúi đầu tạ ơn.”

Nói xong, Lâm Vy khom người đặt hộp sữa chua xuống đất.

Sau đó, Giang Túc nhìn thấy bạn nhỏ bàn trên đứng thẳng người, rồi chân thành cúi người lần một, cúi người lần hai, cúi người lần ba.

⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.