Thiện Xạ Nhà Thanh

Chương 1057: Q.4 - Chương 1057: Thiên thời, địa lợi, nhân hòa




Cách Lan Đặc vẻ mặt uể oải, cúi đầu thở dài nói: "Ta thua, thua rất triệt để."

Lưu Cẩm Đường khẽ cười nói: "Đi thôi, về quân giáo."

Cách Lan Đặc ngẩng đầu, lại hỏi: "Đệ tử Lúc trước bị các ngươi bắt thì sao? Bọn họ đang ở đâu?"

Lưu Cẩm Đường cười nói: "Trước khi ta dẫn theo đệ tử khởi xướng công kích, đã phái người thả đệ tử bị bắt rồi. Chắc hẳn đại đa số đệ tử đã về trường. Đi thôi, sau khi trở về có thể ngủ một giấc thật ngon, sau đó ăn no bụng."

Cách Lan Đặc nhìn chằm chằm Lưu Cẩm Đường, cùng với người dưới trướng Lưu Cẩm Đường, trên mặt tràn ngập nghi hoặc, nhíu mày hỏi: "Lưu lữ trường, ta rất hiếu kỳ, đệ tử ngươi suất lĩnh còn sức chiến đấu sao? Vẫn có thể tinh lực tràn đầy. Đồ ăn cho ba ngày đã sớm hết từ lâu, các ngươi ăn uống thế nào. Hiện giờ vẫn là tháng một, trời lạnh, đại bộ phận động vật trong rừng đều khó mà tìm được. Chính bởi vậy, đệ tử ta suất lĩnh mới đói bụng không có tinh thần chiến đấu."

Lời này vừa nói ra, đệ tử dưới trướng Cách Lan Đặc cũng nhìn về phía Lưu Cẩm Đường.

Chuyện này bọn họ cũng thấy kỳ quái.

Lưu Cẩm Đường cười cười, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.

Có điều, hàng trưởng hàng một Ước Hàn lại nói xen vào: "Cách Lan Đặc thượng tá, chúng ta sở dĩ có đủ sự vật. Là vì khi tiến vào núi rừng, lữ trưởng đã thống nhất quản lý lương khô của mỗi người, ra lệnh cưỡng chế mỗi người một ngày chỉ được ăn một nửa số lương khô. Như vậy, lương thực ba ngày của chúng ta sẽ đủ cho sáu ngày. Đến bây giờ mới hết, cho dù chúng ta đã đói bụng, nhưng tuyệt đối không đến mức không có đồ ăn, cũng không đến mức không có tinh thần chiến đấu."

"XÌ xì."

Cách Lan Đặc hít mấy hơi lạnh, vẻ mặt kinh hãi.

Lưu Cẩm Đường tâm tư cẩn mật, khiến người ta bội phục.

Lập tức, Cách Lan Đặc lại hỏi: "Đệ tử ta phái đi bị bắt thế nào?"

Hàng trưởng hàng hai La Bá Đặc nói tiếp: "Cài này còn đơn giản hơn, Cách Lan Đặc tiên sinh vào ngày thứ tư chia một trăm đệ tử ra làm năm tổ, sau đó tách ra đi săn và tìm kiếm nguồn nước, lữ trưởng sau khi có được tin tức, liền bắt tay vào bố trí. Ngày thứ năm, lữ trưởng tập trung lực lượng ở một nguồn nước, dùng lực lượng vượt quá hai mươi người bắt một tổ đệ tử đi lấy nước."

Dừng một chút, La Bá Đặc lại nói: "Tiếp theo, lữ trưởng lại dùng kế cũ, bắt một tổ đệ tử đi săn khác. Tuy rằng thượng tá tiên sinh đã hạn chế khoảng cách giữa mỗi một tổ, để hai bên có thể cứu viện nhau. Nhưng. Chỉ cần có người cầm chân người cứu viện là có thể phá được. Lữ trưởng để một bộ phận người cầm chân, cho nên thủ thắng rất đơn giản."

Hàng trưởng hàng ba Ước Sắt Phu nói tiếp: "Thượng tá tiên sinh, từ sau khi tiến vào rừng, ngài đã đi sau lữ trưởng một bước. Trong chiến đấu tiếp theo, ngài ngay cả vị trí của đội viên lữ trưởng dẫn dắt cũng không thăm dò, luôn ở thế chủ động, nhưng lữ trưởng đối với tình huống của ngài lại rõ như lòng bàn tay. Còn tất cả về ngài lại bị lữ trưởng nắm trong tay, thua là đương nhiên rồi."

Cách Lan Đặc thở dài, thua không oan uổng!

Trận chiến này, thật sự là được mở rộng tầm mắt.

Đối phương tác chiến kín đáo, khiến người ta không nhịn được phải tán dương.

Đoàn người rời khỏi núi rừng, ngay đêm về quân giáo. Khi tới cửa quân giáo, hiệu trưởng Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức, tổng thống Lâm Khẳng cùng với đám người cùng với đều đang chờ.

Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Cách Lan Đặc, biết trận chiến này đã bại.

Lần này, quân giáo mất hết mặt mũi rồi.

Có điều, Lý Chấn không chủ động nhắc tới, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức cũng hiểu ngầm, không nhắc tới chuyện thấy bại, sau đó trực tiếp dẫn theo người trở lại quân giáo. Đệ tử Trở lại quân giáo, người dưới trướng Lưu Cẩm Đường ý chí chiến đấu sục sôi, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn. Nhưng mà, đệ tử dưới trướng Cách Lan Đặc thì uể oải vô cùng, tinh thần mỏi mệt.

Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức đã cho người chuẩn bị thức ăn để đệ tử trở lại trường học ăn cơm.

Thu xếp xong cho các đệ tử, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức ngay đêm mở họp.

Trong Phòng họp, Lý Chấn và Lâm Khẳng ngồi ở vị trí thủ vị, đám người Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức, Tả Tông Đường, Cách Lan Đặc, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành theo thứ tự ngồi hai bên. Đồng thời, hàng trưởng hàng một Ước Hàn, hàng trưởng hàng hai La Bá Đặc, hàng trưởng hàng ba Ước Sắt Phu dưới trướng Lưu Cẩm Đường toàn bộ được dự thính, hơn nữa một bộ phận đệ tử dưới trướng Cách Lan Đặc cũng được dự thính.

Trong Phòng họp, đèn sáng choang, không khí cũng rất nghiêm túc.

Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức vẻ mặt cảm thấy kính nể, rất nghiêm túc nói: "Đấu đối kháng Lần này, kết thúc với phần thắng của Lưu lữ trường, xin người tham gia kể lại tình huống lần này."

Tạm dừng một chút, , Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nói: "Lưu lữ trường là người chiến thắng, xin Lưu lữ trường tổng kết."

Nháy mắt, tiếng vỗ tay vang lên.

Đám người Ước Hàn, La Bá Đặc toét miệng, ra sức vỗ tay.

Lưu Cẩm Đường mỉm cười, ý bảo dừng vỗ tay, sau đó nói: "Tiên hiền Trung Quốc đối với chiến tranh đã có trình bày rất chi tiết, tác chiến phải chú ý ba điểm - thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trong đó, thiên thời ý chỉ hoàn cảnh tự nhiên, địa lợi là chỉ hoàn cảnh địa phương giao chiến, nhân hòa là chỉ quan hệ giữa tướng soái và binh lính."

"Ba cái này, đối với mỗi một trận chiến đấu đều trọng yếu phi thường."

" Lần đấu đối kháng này, thời gian lựa chọn vào tháng một, trong rừng động vật ít, cho nên binh lính không tìm được đồ ăn, từ đó phải nghĩ tới nhân tố thiên thời. Bởi vậy, thức ăn là một vấn đề quan trọng nhất. Khi tiến vào trong rừng, ta đã nghĩ kỹ, nhưng Cách Lan Đặc thượng tá thì lại không chú ý."

"Tiếp theo, giao chiến trong rừng, địa lý bị hạn chế. Phạm vi Mười dặm khó có thể tìm được điểm phục kích, lại dễ dàng ẩn náu. Đáng tiếc, Cách Lan Đặc không phát huy được ưu thế địa lợi, còn để lộ hành tung, thế cho nên toàn gặp bị động."

"Thứ ba, giữa Cách Lan Đặc thượng tá và đệ tử dưới trướng không hình thành chỉnh thể, gần như là quan hệ cấp trên cấp dưới lâm thời. Ta và đệ tử ta chỉ huy, quan hệ chặt chẽ hơn. Sau khi ta tiến vào rừng, chuyện đầu tiên ta làm là xây dựng biên chế giữa đệ tử, chọn lựa ba hàng trưởng, tạo đệ tử thành một đoàn thể. Cái này là nhân hòa của ta, còn Cách Lan Đặc thượng tá thì không có."

Lưu Cẩm Đường nghiêm túc nói: "Bởi vì trận chiến này rất có tính cực hạn, không có vũ khí, địa vực quá nhỏ, khó có thể thi triển, cho nên thứ không thể nhìn ra rất nhiều, cái nhiều hơn chỉ sợ là phải thể nghiệm trên chiến trường. Nhưng, đối với đệ tử của quân giáo, ta rất thưởng thức. Những đệ tử này đều là tinh anh, có thể học một biết mười, tố chất tốt, tuyệt đối hạt giống tốt. Từ điểm này, đủ để nhìn ra các sư phụ của quân giáo rất đang năng lực, cũng đủ để nhìn ra quân giáo Tây Điểm cực kỳ ưu tú."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức hơi có chuyển biến tốt.

Ít nhất thì quân giáo cũng được khẳng định.

Lý Chấn mặt mày tươi cười, nói tiếp: "Mục đích ta dẫn theo người tới quân giáo Tây Điểm, là để học tập các giáo thụ và chuyên gia của quân giáo, hy vọng có thể được quân giáo ra sức tương trợ."

Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức cười nói: "Nhất định, nhất định."

Có Lưu Cẩm Đường tổng kết, tiếp theo Cách Lan Đặc cùng với đám người Ước Hàn, La Bá Đặc, Ước Sắt Phu cũng không nói gì nhiều, phần lớn là hai bên thảo luận tác chiến. Lý Chấn, Tả Tông Đường, Hoàng Cường thì không đề cập tới vấn đề tác chiến, mà là về vấn đề dạy học trong quân giáo cùng với tổ kiến quân giáo, không khí rất náo nhiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.