Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 800: Chương 800: Bàn thắng sẽ ngã về phía nào




Sở Trung Thiên và anh Tráng, bao gồm cả Tiểu Phi đều tin đội trưởng Chương sẽ đứng về phía họ, đội trưởng Chương đứng về phía nào, thì bàn thắng sẽ nghiêng về phía đó.

Tất cả đều đặt hy vọng vào người đội trưởng Chương, họ đều mong chờ không biết đội trưởng Chương sẽ đứng về phe nào.

Bầu không khí bỗng trở nên im lặng, mọi người đều nín thở, chuyện này cũng quá phiền phức, thật sự là một vấn đề nan giải.

Những kẻ to lớn phía sau đội trưởng Chương đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này, sau khi nhìn thấy Tiểu Phi, trong tiềm thức kết luận rằng đội trưởng Chương nhất định sẽ đứng về phía Tiểu Phi.

Người bên cạnh đội trưởng Chương nói nhỏ: “Đội trưởng, Tiểu Phi là người của chúng ta. Sở Trung Thiên từng là ông trùm có tiếng ở Hán Thành. Tuy ông ta đã rửa tay gác kiếm, nhưng nói không chừng sẽ dẫm vào con đường cũ.”

Đội trưởng Chương cau mày, Sở Trung Thiên thế nào, ông ta không quan tâm, tóm lại, Sở Trung Thiên là bạn của Lý Phàm, cho nên ông ta đương nhiên sẽ không làm cho Sở Trung Thiên khó xử.

Ông ta vô thức quay đầu nhìn Lý Phàm, sau khi thầy Lý Phàm giả vờ như không quen biết ông ta, ông ta cũng đã biết được tình huống.

Đội trưởng Chương lúc này chuyển sự chú ý sang Tiểu Phi, lạnh lùng nói: “Chuyện tôi bảo cậu giải quyết sao rồi?”

“Vẫn chưa xử lý xong, nếu không, đề tôi giúp ông xử lý.”

Tiểu Phi cho rằng đội trưởng Chương thực sự coi trọng nhiệm vụ này nên anh ta mới tạm gác lại.

Đội trưởng Chương gật đầu, giống như đang nhìn một tên ngốc.

Tiểu Phi quay đầu nhìn em trai của mình, nói: “Thời cơ đến rồi. Em là chủ quán bar này, em tìm người tên là Lý Phàm. Anh ta bị người ta chĩa vào, nếu như em xử lý phiền phức cho người tên Lý Phàm kia, nói không chừng có lợi cho hai chúng ta.”

“Hả?”

Anh Tráng nghe xong thì nghỉ ngờ nhìn anh trai mình, đồng thời liếc nhìn Lý Phàm, giọng điệu không quá chắc chắn: “Anh, hình như anh ta là Lý Phàm.”

Tiểu Phi vui mừng khôn xiết, nhưng khi thấy người mà em trai mình chỉ là Lý Phàm thì ngắn ra. Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ đây là bạn của đội trưởng Chương?

Anh ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh, người bình thường kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, không chỉ Sở Trung Thiên khiêm nhường với anh ta, mà ngay cả đội trưởng Chương cũng vậy.

Anh ta không khỏi nuốt nước bọt, cảm thấy đời này tiêu rồi, cảm giác mình đã phạm phải sai lầm lớn.

Lần này chết chắc rồi, người mà đội trưởng Chương nhờ anh ta giúp lại là người mà em trai anh ta muốn anh ta xử lý, anh ta hoàn toàn ngây ngắn, Anh Tráng tự thì thầm: “Anh, có lẽ không phải anh ta, có lẽ là trùng tên thôi.”

Sau khi Tiểu Phi nghe xong chỉ có thể mong là suy đoán này, nếu người trước mặt là người bạn mà đội trưởng Chương nói, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nỗi, có lẽ địa vị của anh ta cũng khó được đảm bảo.

“Đội trưởng, tôi vẫn chưa tìm được.” Tiểu Phi chỉ có thể kéo đội trưởng Chương trước, đồng thời nói với đội trưởng Chương: “Đội trưởng, tôi gặp phải rắc rối. Sở Trung Thiên và tên này hợp lại bắt nạt anh em chúng tôi. Suýt chút nữa đã giết chết nhau rồi.”

Anh ta là cấp dưới của đội trưởng Chương, đối phương là cấp trên nên sẽ đứng về phía anh ta, hơn nữa nghe nói đội trưởng Chương là người rất ghét kẻ xấu, nhất định sẽ có thành kiến lớn với Sở Trung Thiên.

“Thì sao?” Đội trưởng Chương thờ ơ nói.

Tiểu Phi sửng sốt trong chốc lát, còn chưa kịp nói tiếp, đội trưởng Chương đã nhiệt tình bắt tay Lý Phàm: “Cậu Lý, để cậu đợi lâu rồi, tôi cũng không đến muộn lắm.”

Cảnh tượng này khiến mọi người kinh ngạc, đặc biệt là biểu cảm của Tiểu Phi và anh Tráng là khoa trương nhất, há hốc mồm suýt nữa ngã xuống đất.

Chuyện này hơi khác so với tưởng tượng của mọi người, ở Hán Thành rất ít người có thể khiến đội trưởng Chương chủ động bắt tay, thế mà Lý Phàm lại được? Khiến cho đội trưởng Chương đối đãi nhiệt tình như thế.

Toàn thân Tiểu Phi giống như bị sét đánh trúng, ngây ngốc đứng tại chỗ, một hồi lâu mới khôi phục lại.

Mí mắt anh Tráng không ngừng giật giật, anh ta cảm thấy linh cảm của mình càng ngày càng kém, xem ra với tình huống này thì không có lợi gì với mình.

“Đương nhiên không muộn. Anh đến là được rồi. Nhìn bộ dạng thế này, xem ra anh được thăng chức rồi?” Lý Phàm không tiếp tục giả bộ, khẽ cười nói.

Trước đó khi nhìn thấy đội trưởng Chương, quần áo làm việc người kia mặc cũng không máy khí khái như vậy, hơn nữa anh liếc nhìn mấy người đứng sau đội trưởng Chương, kết luận rằng người kia hẳn là đã được thăng chức.

“Haha, cảm ơn cậu Lý.” Đội trưởng Chương bật cười, đột nhiên cười nhìn Lý Phàm, khiến cho mọi người có mặt đều ngắn ra, từ thái độ này có thể thây quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.

Tất cả đều không biết đội trưởng Chương và Lý Phàm đang nói chuyện gì, cũng không dám làm phiền hay lên tiếng.

Tim Tiểu Phi và anh Tráng hồi hộp đập loạn, cảm giác như kết thúc hết rồi, lần này chơi lớn như vậy, nếu biết Lý Phàm và đội trưởng Chương có quan hệ tốt như vậy, bọn họ có chết cũng không dám thát lễ với Lý Phàm.

Tiểu Phi ngập ngừng nói: “Đội trưởng Chương, anh quen anh ta sao?”

Đội trưởng Trương thờ ơ nói: “Cậu ấy là bạn tôi, đến tôi cũng phải nể mặt cậu ấy.”

Sắc mặt Tiểu Phi khẽ biến, khóe miệng bắt đầu giật giật vài cái, đến đội trưởng Chương cũng phải nễ mặt Lý Phàm, vậy lai lịch của Lý Phàm nhát định không đơn giản.

Tiểu Phi trợn tròn mắt, tranh thủ lúc này xin lỗi vẫn còn kịp, thu hồi thái độ kiêu ngạo, cười cười với Lý Phàm: “Anh Lý, anh xem, đều là người quen cả mà, nếu lúc nãy anh nói anh là bạn của đội trưởng Chương, tôi có mười lá gan cũng không dám đối xử với anh như thế.”

Lý Phàm hỏi ngược lại: “Cho dù tôi nói, thì anh tin sao?”

Khuôn mặt Tiểu Phi bỗng trở nên lúng túng, lúc đầu đối phương nói ra nhưng anh ta nhất định không tin, anh ta cố cười, cố gắng lấy lòng Lý Phàm, nói: “Anh Lý, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi có mắt không tròng, anh đại nhân đại lượng, xin đừng để trong lòng.”

Lý Phàm khẽ cười: “Tôi nhận không nỗi, anh là tiểu đội trưởng, còn có thể tủy tiện còng tay người khác mà.

Đội trưởng Chương vô thức nhìn hai tay bị còng của Lý Phàm, sắc mặt tái xanh, nhìn bộ dạng giống như sắp ăn thịt Tiểu Phi.

Sau khi Tiểu Phi cảm nhận được ánh mắt dọa chết người của đội trưởng Chương, anh ta khẽ giật mình, hốt hoảng lấy trong túi một chùm chìa khóa ra, mắt một lúc lâu mới tìm được chìa khóa mở còng tay cho Lý Phàm.

Sau khi được mở ra, Lý Phàm nói với đội trưởng Chương: “Tôi không phạm tội. Người của anh tùy tiện còng tay tôi. Cho dù còng tay thì cũng phải có lý do.”

“Đều tại tôi quản không nghiêm.”

Đội trưởng Chương lau mồ hôi lạnh, biết Lý Phàm tức giận nên không ngừng tự trách, đồng thời lạnh lùng mắng Tiểu Phi: “Tiểu Phi, ai cho cậu quyền đó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.