Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 354: Chương 354: Bắt cóc hai người già




Sáng sớm Lý Phàm và Cố Họa Y cùng nhau đến công ty.

Bởi vì chuyện xây dựng lại nhà máy, có rất nhiều chuyện Cố Họa Y cần phải xử lý, Lý Phàm đau lòng Cố Họa Y, không muốn để Cố Họa Y phải vất vả quá mức, thế là xung phong tình nguyện giúp đỡ cho Cố Họa Y.

Lúc hai người rời đi, lão Hồ trên chiếc xe Jetta ở bên đường hạ thấp chỗ ngồi để cho mình nằm ngửa xuống, tránh để Lý Phàm phát hiện ra chuyện gì khác thường.

Mặc dù tài liệu nhận được đã nói là Lý Phàm không có chỗ đặc biệt gì, nhưng mà đã có người bỏ ra sáu mươi tỷ để mua mạng sống của Lý Phàm, cái này cũng đủ để thấy điểm khác thường.

Nếu như là đối phó với một người bình thường, sáu mươi tỷ đã đủ để mua hai mươi mấy mạng người.

Lão Hồ suy đoán chắc có lẽ là lúc trước người chủ này đã tìm qua người xử lý Lý Phàm, thậm chí người mà người đó tìm còn bị thương thảm hại, cho nên mới dùng nhiều tiền để thuê sát thủ.

Đợi đến lúc bóng dáng của Lý Phàm và Cố Họa Y biến mất không còn nhìn thấy nữa, lão Hồ mới chậm rãi ngồi dậy.

Cầm lấy điện thoại để trên bệ điều khiển, bấm xuống nút dừng video, mở video lúc nãy vừa mới quay lại, lão Hồ chép miệng nhìn kỹ.

“Bước chân không giống như là người đã luyện võ, tay động đậy cũng rất tùy ý, Lý Phàm này trông có vẻ giống như là một người bình thường, chẳng lẽ là do mình đã cẩn thận quá rồi hả.”

Lão Hồ lắc đầu cười khổ một tiếng, cầm lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu, sau đó mang cái ba lô hành quân ở trên vị trí ghế phụ.

“Sư tử bắt thỏ cũng dùng hết toàn lực, mình không thể ỷ y mất tiền được, phải chú ý cẩn thận không xảy ra sai sót mới được.”

Xuống xe, đeo ba lô ở trên lưng, lão Hồ nhìn xung quanh một chút, sau đó mới nện bước chân nhẹ nhàng đi vào trong tòa nhà.

Lúc đi đến căn nhà của Lý Phàm, lão Hồ nhìn số nhà, xác nhận không sai rồi sau đó mới gõ cửa phòng.

“Ai vậy?”

Giọng nói của Vương Cẩn Mai thuyền ra từ trong cánh cửa.

“Công ty gas đến kiểm tra đường ống khí thiên nhiên.”

Lão Hồ thuận miệng nói.

“Mới sáng sớm kiểm tra đường ống khí thiên nhiên cái gì chứ.”

Vương Cẩn Mai oán trách một tiếng, đi đến trước cửa mở cửa ra.

Đánh giá lão Hồ một chút, nhìn thấy tướng mạo của lão Hồ bình thường không có cái gì khác biệt, Vương Cẩn Mai lùi về phía sau hai bước để lão Hồ đi vào nhà.

Lão Hồ đi vào trong nhà, lúc Vương Cẩn Mai đóng cửa lại, ngón tay cái đè mạnh lên động mạch xoang của Vương Cẩn Mai.

Động mạch xoang lập tức bị nghẹn lại, trong nháy mắt Vương Cẩn Mai rơi vào trạng thái máu không cung cấp đủ cho não, mắt tối sầm liền dẫn đến hôn mê.

Lão Hồ nhẹ nhàng đặt Vương Cẩn Mai xuống dưới, đó sau đó rón rén đi vào trong phòng.

Cả nữa này sau Cố Thiệu Huy không nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài nói vọng ra trong phòng bếp: “Là ai đến vậy, sao mở cửa mà không có động tĩnh gì.”

Ánh mắt của lão Hồ hơi híp lại, giống như một con mèo lẻn đến cửa phòng bếp, thân thể áp sát vào vách tường ở cửa phòng bếp.

“Cẩn Mai?”

Sau khi Cố Thiệu Huy gọi một tiếng lại không thấy ai trả lời, thả bát đĩa rửa sạch trong tay xuống, quay người đi ra khỏi phòng bếp.

Lúc Cố Thiệu Huy vừa mới đi ra khỏi phòng bếp nửa bước, ngón tay của lão Hồ lại nhanh chóng đưa ra một lần nữa, đặt ở trên cổ của Cố Thiệu Huy.

Thủ đoạn giống nhau làm cho Cố Thiệu Huy hôn mê trong nháy mắt, lão Hồ đắc ý cười cười kéo Cố Thiệu Huy đang bị hôn mê vào trong phòng khách. . ngôn tình hài

Tìm hai cái ghế đặt song song với nhau, lão Hồ cột Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai ngồi ở trên ghế, đồng thời tìm khăn lau nhét vào miệng của hai người.

“Nên chụp ảnh làm kỷ niệm, xem ra ngày hôm nay là một ngày tốt, mở đầu thuận lợi như vậy, tiếp theo đây chắc chắn sẽ càng thêm thuận lợi.”

Lão Hồ chụp tấm ảnh hai vợ chồng Cố Thiệu Huy bị trói lại, sau đó suy nghĩ một chút, sử dụng số điện thoại mạng để gửi ảnh qua cho Cố Họa Y dưới dạng MMS.

Giờ phút này, Cố Họa Y đang tập hợp tất cả những dụng cụ cần được sử dụng, chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo.

Nghe thấy tiếng chuông tin nhắn điện thoại, lông mày của Cố Họa Y hơi nhíu lại một chút, đợi sau khi đã hoàn thành việc phân chia kế hoạch, Cố Họa Y mới mở điện thoại ra.

“Sao lại là tin nhắn đa phương tiện vậy? Bây giờ còn có người dùng thứ này nữa.”

Cố Họa Y lẩm bẩm một câu, mở tin nhắn đa phương tiện ra nhìn.

Lọt vào trong tầm mắt là hình ảnh hai vợ chồng Cố Thiệu Huy hôn mê bị trói ở trên ghế, trong nháy mắt trái tim của Cố Họa Y dừng lại, cảm nhận trước mắt trời đất quay cuồng, dường như là sắp tận thế tới nơi.

“Ba mẹ, chuyện này, chuyện này là chuyện gì vậy?”

Bàn tay đang cầm điện thoại của Cố Họa Y run rẩy kịch liệt, nước mắt không cầm được mà chảy xuống.

Ngón tay chỉ vào màn hình điện thoại, muốn kéo màn hình để nhìn xuống nhưng mà bàn tay run rẩy cứ chạm vào màn hình không ngừng lắc lư, căn bản không chạm được vào màn hình.

Lý Phàm giúp đưa văn kiện trở về nhìn thấy dáng vẻ của Cố Họa Y, trái tim lập tức trở nên gấp gáp.

“Họa Y, em làm sao vậy?”

Nhìn thấy là Lý Phàm, Cố Họa Y òa một tiếng khóc lên: “Huhu, ba mẹ của em, bọn họ, bọn họ…”

“Bọn họ như thế nào? Em không khóc, không khóc, tất cả còn có anh.”

Lý Phàm ôm Cố Họa Y, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Cố Họa Y, trấn an Cố Họa Y với cảm xúc sụp đổ.

Ánh mắt quét nhìn điện thoại trên mặt bàn, sau khi nhìn thấy tấm ảnh chụp trong điện thoại, lông mày của Lý Phàm cau chặt lại.

Cầm điện thoại di động lên nhìn qua, Lý Phàm hiểu ba vợ và mẹ vợ đã bị bắt cóc.

Tin tin.

Điện thoại lại truyền đến âm thanh tin nhắn, lão Hồ đợi cả nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời, lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

Lý Phàm mở tin nhắn của lão Hồ nhìn xem.

Trong tin nhắn là số điện thoại mạng, ở đằng sau cho biết: muốn để bọn họ còn sống, lập tức gọi vào số điện thoại này.

“Bắt cóc ba mẹ vợ của tao, đúng là ăn gan hùm mật báo rồi.”

Lý Phàm bấm số điện thoại internet gọi đối phương kết nối.

Lão Hồ rốt cuộc cũng đã đợi được câu trả lời, đôi chân bắt chéo với nhau, hít một hơi thật sâu, sau đó đè nửa điếu thuốc còn lại ở trên bàn.

“A lô, mẹ nó rốt cuộc cô cũng đã gọi điện thoại tới rồi, làm chậm trễ thời gian của ông đây nhiều như vậy.”

Lão Hồ ra vẻ hung dữ mở miệng nói.

“Anh muốn cái gì?”

Lý Phàm bình tĩnh hỏi.

Giọng nói đàn ông làm lão Hồ sửng sờ một chút, mắt nhìn vào trong dãy số trên màn hình, xác nhận là số điện thoại của Cố Họa Y đâu có sai.

“Cậu là đứa con rể vô dụng của nhà họ Cố đó à?”

“Là tôi, nói đi, muốn như thế nào thì ông mới chịu thả người.”

“Ha ha, lâu như vậy mới gọi điện thoại đến đây, sẽ không phải là vợ của cậu bị dọa không chịu được rồi đó chứ, hahaha.”

Lão Hồ đắc ý cười hai tiếng, nói tiếp: “Nếu như cậu đã nghe điện thoại, vậy thì cậu đến đây một chuyến gặp mặt nói chuyện với tôi đi, tôi đang ở nhà của mấy người.”

“Nhưng mà không thể gọi cảnh sát đến, nếu tôi phát hiện cậu dám gọi cảnh sát, tôi sẽ trực tiếp giết chết ba mẹ vợ của cậu, hi vọng là cậu có thể phỏng đoán được nặng nhẹ của sự việc.”

“Sẽ không tìm cảnh sát, cái đám cảnh sát đó đều là cặn bã, nhưng mà anh không cần tiền chuột gì à?”

Lý Phàm lạnh nhạt hỏi.

Lão Hồ nghe thấy giọng nói của Lý Phàm bình tĩnh, trong lòng có chút lạnh lẽo.

“Cậu bình tĩnh phết đó chứ, có điều là thứ tôi muốn không phải là tiền mà là thứ khác quan trọng hơn, nếu như cậu muốn bọn họ còn sống, hai mươi phút sau cậu nhanh chóng trở về đây.”

Nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh máy bận, Lý Phàm đặt điện thoại di động xuống, nhìn về phía Cố Họa Y đã dừng khóc thút thít.

“Đối phương nói như thế nào? Anh phải cứu ba mẹ của em!” Cố Họa Y đỏ mắt hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.