“Ồ, cậu nói tiếp, không phải chỉ là có người khiêu chiến cậu sao, cậu đua với người ta là được rồi.”
Lý Phàm thuận miệng nói.
Khang Văn Hân cười chua chát nói: “Tôi cũng muốn đua với anh ta, nhưng trình độ kém hơn anh ta hơi nhiều, tôi cho dù dùng Hồng Hoang Chi Lực cũng không phải là đối thủ của anh ta.”
“Rốt cuộc là ai? Anh nói nửa ngày cũng không nói đối thủ là ai?”
Trần Hiểu Đồng chen vào một câu.
Khang Văn Hân cầm PAD trên bộ điều khiển lên nói: “Là người này, sư phụ anh xem một chút, Long Ba, từng tham gia chính thức cuộc đua xe công thức hai, nghe nói là có tiềm năng nhất để trở thành tay đua công thức một.”
Lý Phàm không có cầm lấy PAD, ngược lại bị Trần Hiểu Đồng cầm lấy PAD.
Trần Hiểu Đồng cầm PAD nhìn sơ qua, bỗng dưng phát ra tiếng thốt đầy kinh ngạc.
“CV thật đẹp, từ nhỏ đã bắt đầu được bồi dưỡng và học đua xe, từng giành được chức quán quân của cuộc thi Karting quốc tế, sau đó từng tham gia cuộc đua đường trường, bây giờ là tay đua xe công thức hai, từng giành được chức quán quân trong bốn hạng mục đua.”
“Trời ạ, chẳng trách Khang Văn Hân bây giờ tỏ vẻ nhụt chí như vậy, đây tuyệt đối là CV có thể dọa chết anh ta.
Trần Hiểu Đồng nói xong thì rúi PAD cho Khang Văn Hân đang nhăn mặt.
Mặt mày Khang Văn Hân đã trở nên giống như quả mướp đắng rồi, đều có ý nghĩ mua một miếng đậu phụ đập chết bản thân đi cho rồi.
Khang Văn Hân từ trước tới nay đều có ước mơ đua xe, căn bản không có cản đảm đối diện với lời khiêu chiến của tay đua chuyên nghiệp như Long Ba.
“Một tay đua chuyên nghiệp như anh ta khiêu chiến cậu, cũng có chút quá không biết xấu hổ rồi.”
Lý Phàm nhìn Khang Văn Hân.
“Ài!” Khang Văn Hân thở dài: “Nhà họ Long và nhà chúng tôi xem như là kẻ thù truyền kiếp, cho nên anh ta tới khiêu chiến tôi cũng không có gì mất mặt cả, trước đây anh ta là khinh thường khiêu chiến tôi, dù sao tôi cũng không phải là tay đua chuyên nghiệp.”
“Nhưng bây giờ khác rồi, tôi muốn mở câu lạc bộ đua xe, vậy xem như là động tới lợi ích của Long Ba, bởi vì Long Ba cũng muốn đi một bước này, thân phận của anh ta bây giờ đã lôi kéo được không ít phú nhị đại đi theo. Nếu như tôi bây giờ mở câu lạc bộ đua xe, không ngờ gì chính là chia lưu lượng của anh ta.”
Khang Văn Hân vừa giải thích như vậy, Lý Phàm xem như có thể hiểu nguyên do trong này, nói đi nói lại vẫn là lợi ích.
Trần Hiểu Đồng khịt mũi, mắt hơi đảo, nhìn sang Lý Phàm nói: “Anh Lý Phàm, quả sét này anh phải đỡ giúp Văn Hân, nếu không câu lạc bộ đua xe anh đầu tư không phải trở thành trò cười.”
“Đúng đúng, Hiểu Đồng nói đúng, sư phụ, đây là khoản đầu tư lớn 9600 tỷ của chúng ta, không thể còn chưa khởi công thì đã dỡ bỏ được!”
Khang Văn Hân than vãn nói.
“Cuộc đua xác định vào thời gian nào?”
“Vào 12 giờ tối nay, ở trên đường cao tốc Bàn Sơn của Lạc Nhạn Lĩnh, cao tốc Bàn Sơn của Lạc Nhạn Lĩnh sư phụ biết chứ.”
Lý Phàm mặt mày mờ mịt lắc đầu: “Tôi đâu phải là lăn lộn trong giới đua xe, đâu biết Lạc Nhạn Lĩnh mà các cậu nói là nơi nào chứ.”
Khang Văn Hân bỗng nghẹn lời, trong lòng nghĩ kỹ thuật lái xe của anh tốt như vậy là làm sao luyện thành thế? Chẳng lẽ thật sự là thiên phú trời sinh sao.
Trần Hiểu Đồng ngược lại có hứng thú, lắc lắc cánh tay của Lý Phàm nói: “Anh là muốn đi thi đấu nhỉ, nhất định phải dẫn em theo, em làm bạn lữ đua xe của anh.”
“Ờm…”
Khang Văn Hân do dự một lát rồi nói: “Đua xe bình thường đều không mang theo người, để giảm nhẹ trọng lượng, đâu phải cuộc thi sức kéo cần cổ động viên, các xe đua cũng chỉ có chỗ của người lái.”
“Anh có ý gì? Có phải là nói tôi nặng!”
Ánh mắt của Trần Hiểu Đồng giống như có thể giết chết người.
Khang Văn Hân rụt mạnh cổ lại, xua tay nói: “Không phải là như vậy, cô hiểu lầm rồi, cái tôi nói là ý là phải tận khả năng giảm nhẹ trọng lượng cả xe.”
“Trọng lượng càng nhẹ, mã lực cùng cấp chạy sẽ càng nhanh, cái này cô có thể hiểu chứ? Cái tôi muốn nói chính là ý này, cô xem siêu xe vì để giảm nhẹ trọng lượng, cơ bản đều không lắp hệ thống điều hòa hay sao, mùa hè chạy siêu xe đều có khả năng bị cảm nắng, chính là vì mất đi trọng lượng của điều hòa.”
Khang Văn Hân liên tục giải thích một loạt, nói rõ quan hệ giữa tốc độ và trọng lượng.
Trần Hiểu Đồng tuy nghe hiểu ý bên trong, nhưng vẫn rất bất mãn bĩu mỗi: “Hừ! Dù sao tôi cảm thấy anh nói không đúng, tôi muốn làm bạn lữ đua xe, trong phim đều diễn như vậy.”
“Phim đều là lừa người, còn tự dưng xe phát nổ nữa, trong thực tế đâu có loại chuyện này.”
Khang Văn Hân lầm bầm một câu. . ngôn tình ngược
“Anh muốn chết có phải không? Anh dám nói thêm một câu, thì tôi, tôi bóp chết anh.”
Hung dữ xong với Khang Văn Hân, gương mặt xinh đẹp của Trần Hiểu Đồng bỗng trở nên ngây thơ đáng yêu, kéo cánh tay của Lý Phàm giọng điệu trẻ con nói: “Anh Lý Phàm, em muốn…”
“Phì!”
Lý Phàm đang uống nước suối đã trực tiếp phun nước từ trong miệng ra.
“Cô đừng như vậy, tôi có chút không chịu nổi rồi, chúng ta có thể bình thường một chút được không?”
“Em như này không bình thường sao? Nhìn không ra em đây là đang làm nũng với anh sao? Anh thật là con heo ngốc!”
Trần Hiểu Đồng tức tối phồng mang trợn má, bĩu môi với Lý Phàm.
Lý Phàm day day trán: “Văn Hân, cậu tiếp tục nói chuyện của Lạc Nhạn Lĩnh kia đi.”
“Ồ ồ.”
Khang Văn Hân hoàn hồn, tiếp tục nói: “Lạc Nhạn Lĩnh là đường đua của giới đua xe ngầm có tiếng gần Hán Thành, chỗ đó đã từng là đường chính đi vào Hán Thành, nhưng sau khi hoàn thành đường hầm của phía Nam Sơn, đường Bàn Sơn của Lạc Nhạn Lĩnh đã hoàn toàn bỏ không.”
“Bây giờ đường Bàn Sơn của Lạc Nhạn Lĩnh chỉ có đoàn đua xe ngầm tới, các phương tiện khác đều sẽ không đi bên đó, hơn nữa bên đó còn có rất nhiều truyền thuyết kỳ lạ, đương nhiên rồi, khi đua xe người chết cũng không ít.”
“Đường Bàn Sơn của cả Lạc Nhạn Lĩnh có 46 khúc ngoặt, những khúc ngoặt này có độ cua quá 90 độ, khiến Lạc Nhạn Lĩnh trở thành đoạn đường nguy hiểm xếp thứ ba trong nước, theo thống kê sự cố xảy ra ở các khúc ngoặt của nơi này, có hơn 8000 vụ.”
Khang Văn Hân lôi thôi lan man giải thích một lượt về tình hình của con đường, Trần Hiểu Đồng nghe mà líu lưỡi, cảm thấy độ khó của con đường vượt quá sức tưởng tượng của cô ta.
“Nhiều khúc ngoặt như này, còn xảy ra nhiều sự cố như vậy, đoạn đường này cũng quá đáng sợ rồi.”
“Ai nói không phải đâu, tay đua xe ngầm bình thường, là không dám chạy đoạn đường này, tôi cũng không có can đảm chạy.”
Khang Văn Hân có hơi ngại ngùng nói.
“Ồ, vậy lát nữa dùng xe gì để thi đấu? Cái xe này của cậu sao?”
Lý Phàm hỏi.
“Siêu xe của tôi không phải bị hủy rồi sao, trong một chốc một lát cũng không tìm được xe, chỉ có thể dùng chiếc Mercedes[1]Benz này thôi, tôi đoán xe Long Ba dùng là siêu xe dẳng cấp của anh ta, xe của anh ta sẽ rất mạnh.”
Khang Văn Hân càng nói cảm xúc càng tụt dốc, cảm thấy giống như không có hy vọng thắng rồi: “Hay là chúng ta không đua nữa, sư phụ anh nếu như xảy ra chuyện gì nữa, tôi làm sao đối mặt với sư nương.”
“Sao có thể không đua chứ, cũng đã bắt nạt tới cửa nhà chúng ta rồi, nhất định phải đua mới được.”