Lý Phàm mỉm cười, lúc này mới nói với người đàn ông che mặt: “Giờ anh có thể về được rồi.”
Người đàn ông che mặt ngoan ngoãn gật đầu, đi ra ngoài, anh ta vừa bước ra, bạn anh ta đã tiến tới, thấy dáng vẻ ngơ ngác của người đàn ông che mặt thì trêu chọc: “Được rồi, cậu làm rất tốt.”
Anh ta ấn công tắc ngay, rồi chợt nghe thấy tiếng linh kiện nên biến sắc, vô thức vạch quần áo của đối phương ra, vội điều chỉnh uy lực xuống mức thấp nhất.
Nhưng anh ta lại không biết, dù điều chỉnh đến mức thấp nhất thì bọn họ vẫn sẽ nổ tung trong cự ly gần như vậy, vì nhất thời căng thẳng nên anh ta quên bỏ chạy.
Một tiếng động lạ vang lên, mặc dù rất nhỏ, nhưng cũng kinh động toàn bộ Hán Thành.
Trong phòng Long Hậu.
Bạch quân sư nhận được điện thoại thì cười lớn ngay: “Ha ha, bọn họ đã gọi tới báo cáo rồi, xem ra nhiệm vụ đã thành công.”
Long Hậu nói: “Lỡ Lý Phàm cũng bị nổ chết thì sao? Tôi vẫn muốn lấy một bảo vật từ miệng cậu ta.”
“Bà cứ yên tâm, kế hoạch của tôi rất kín kẽ, anh ta không thể quay về trong chốc lát được, chúng ta phải trừ khử người anh ta yêu trước, thì trái tim anh ta mới tan nát.” Bạch quân sư cười thâm trầm lạnh lẽo, rất chắc chắn về kế hoạch mà mình đã bố trí.
Long Hậu mừng rỡ khen ngợi: “Ý tưởng lần này của cậu rất xuất sắc, quả nhiên thông minh hơn Trương Đức Võ nhiều.”
Bà lo lắng cho Lý Phàm chủ yếu là vì chìa khóa bí mật Long Môn, trước khi bà có được nó thì bà không thể trừ khử anh.
Bạch quân sư rất tự hào nói: “Tất nhiên rồi, Trương Đức Võ sợ này sợ kia như đàn bà, nếu không tàn nhẫn thì làm sao thành công được?”
Rồi Bạch quân sư lại nhận được điện thoại của thuộc hạ, sau khi biết được tình huống thật sự, sắc mặt anh ta nhất thời ảm đạm.
Anh ta vừa cúp máy, nụ cười trên mặt cũng biến mất, Long Hậu cũng chú ý đến vẻ mặt khẽ thay đổi của đối phương, dựa vào kinh nghiệm quan sát sắc mặt nhiều năm, bà đã đoán ra được phần nào rồi.
Bạch quân sư nở nụ cười miễn cưỡng, cố gắng để Long Hậu không nhìn ra được chuyện gì, bà ta lạnh lùng vạch trần anh ta, cười khẩy: “Cậu đừng nói với tôi rằng, kế hoạch thất bại rồi nhé?”
Thể lực của Bạch quân sư ngày càng suy yếu, vóc dáng cũng gầy đi nhiều, nhất thời bị đẩy xuống, lúng túng nhìn Long Hậu, trong lòng không biết nên nói gì.
“Long Hậu, tôi cũng không biết Lý Phàm đó lại quay về nhanh như vậy, không những không phá hủy được tập đoàn Họa Vân Y, mà ngược lại hai thuộc hạ của tôi đều bị chết.” Bạch quân sư bắt đầu kể khổ.
Anh hy vọng những lời này có thể khiến Long Hậu tha thứ cho anh, mặt bà ta trầm xuống, không hề bỏ qua chuyện này, mà nói với Bạch quân sư: “Tôi còn không biết cậu đang nghĩ gì à? Thất bại là thất bại, đừng nói mấy lời vô ích đó.”
Bạch quân sư cúi đầu, không dám nói gì nữa, anh không ngờ mọi chuyện lại trở nên trái ngược so với những gì anh nghĩ.
Long Hậu thất vọng nói với Bạch quân sư: “Cậu khiến tôi rất thất vọng, giờ cậu mau cút khỏi đây cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
Bạch quân sư chỉ tiếp xúc với Long Hậu mấy lần, đã nhìn ra tính khí thay đổi thất thường của bà ta, nên nhất thời hít ngụm khí lạnh, lúc này mới cút ra ngoài.
Trong lòng anh cực kỳ buồn bực, chán nản nằm trên sofa hút thuốc, anh không biết tại sao kế hoạch hoàn hảo của anh lại thất bại, nên trong lòng rất khó chịu.
Mấy tên thuộc hạ đứng sau sofa đều bắt đầu cười trộm, nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, bọn họ không khỏi nhớ tới Trương Đức Võ, trước đây lần đầu tiên ông ta gặp thất bại cũng mang dáng vẻ này.
Bọn họ đã sớm chướng mắt với Bạch quân sư này, lúc anh ta trèo lên cao, bọn họ còn tưởng anh sẽ tốt hơn Trương Đức Võ, thậm chí là ân cần với họ hơn, ai ngờ anh càng giày vò họ hơn ông ta.
Bạch quân sư không khỏi nhớ đến cảnh ngộ của Trương Đức Võ, anh bắt đầu lo lắng, nói không chừng sau này anh cũng sẽ bị Long Hậu vứt bỏ như ông ta.
Anh trầm mặt, không thể để chuyện này xảy ra trên người anh được, anh phải ngăn cản nó, anh đã quyết định rồi, dù thế nào cũng phải trừ khử Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn thấy kết cục của người đàn ông che mặt và tên kia thì không hề đồng tình, đây là do họ tự làm tự chịu, nếu để họ thành công, chắc chắn tội ác của họ sẽ ngập trời.
Đúng lúc này, Lý Phàm bỗng nhận được điện thoại của Cố Họa Y, anh vừa nghe vừa đi lên tầng cao nhất.
Trong điện thoại, Cố Họa Y nói cho Lý Phàm biết, ông cụ Cố đang bị bệnh nguy kịch, hình như tình trạng rất nghiêm trọng.
Lý Phàm nghe xong thì trong lòng không biết nên vui hay buồn, mặc dù trên danh nghĩa ông cụ Cố vẫn là ông nội anh, nhưng chỉ từ khi anh kết hôn với Cố Họa Y.
Ông cụ Cố chưa từng làm những chuyện mà người ông nội nên làm, nên Lý Phàm không hề bi quan, trong lòng gần như không có một chút gợn sóng.
Tất nhiên, một khi ông cụ Cố bị bệnh nguy kịch, cũng không phải là chuyện tốt với anh, dù gì Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong cũng đang lăm le vị trí của ông cụ Cố.
Lỡ ông cụ Cố thật sự qua đời, nói không chừng Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong sẽ chiếm được món hời lớn, đến lúc đó, chắc chắn bọn họ sẽ lạm dụng tư quyền nhắm vào Cố Họa Y.
Dù thế nào thì việc ông cụ Cố bị bệnh nguy kịch cũng không mang tới lợi ích gì, ngược lại còn tệ hại, dù gì cục diện hiện tại của nhà họ Cố vẫn cần ông ta duy trì tạm thời.
Lý Phàm gặp lại Cố Họa Y, vành mắt cô hơi đỏ như đã khóc, mặc dù ông nội thường nhắm vào cô và thiên vị bác cả bác hai.
Nhưng lúc cô chưa kết hôn với Lý Phàm, ông nội luôn rất yêu thương cô.
Cố Họa Y chỉ nghĩ tới điểm tốt của ông nội, mà lãng quên lòng ích kỷ của ông ta, dù trước đây ông cụ Cố thiên vị, nhưng cô biết rõ ông nội không đến nỗi quá đáng, dù gì cũng còn tình nghĩa ông cháu ở trong đó.
Lý Phàm an ủi: “Không sao đâu, em đừng lo lắng, chắc chắn ông nội sẽ ổn thôi, chúng ta tới đó thăm ông ấy đi.”
“Vâng.” Cố Họa Y gật đầu, lúc này mới cùng Lý Phàm tới bệnh viện.
Tin tức ông cụ Cố bị bệnh nguy kịch đã truyền khắp nội bộ nhà họ Cố, không ít người bắt đầu những mưu tính riêng, che đậy ý đồ xấu trong lòng.
Đúng lúc bệnh viện Hán Thành mà ông cụ Cố đang nằm là một trong những sản nghiệp của Hầu Đức Dương, Lý Phàm chẳng hề bất ngờ, vì ông ta là thần y nổi tiếng cả nước, nên bệnh viện dưới trướng rải khắp nơi cũng là chuyện thường tình.