Điều mà đại sư Thái Cực quyền đợi chính là câu nói này của Cuồng Ma Chung Cực, nếu như Cuồng Ma Chung Cực không lên tiếng, ông tuyệt đối không tự tìm lấy rắc rối như vậy.
Dù sao thì đại sư Thái Cực quyền cũng rất tự tin với Thái Cực quyền của mình, vừa lúc nãy đại sư Bát Cực quyền thua Cuồng Ma Chung Cực, ông chứng kiến mà cũng ít nhiều có phần tự tin.
Ông nghĩ rằng sở dĩ đại sư Bát Cực quyền thua Cuồng Ma Chung Cực, đó là vì sức lực của đại sư Bát Cực quyền không bằng Cuồng Ma Chung Cực.
Nhưng ông lại tự tin bản thân mình, Thái Cực quyền vốn dĩ là lấy nhu thắng cương, ông rất tin tưởng Thái Cực quyền của mình, chắc chắn có thể thắng Cuồng Ma Chung Cực.
Đại sư Thái Cực quyền cười cười nói: “Vậy chúng ta so tài chút vậy, nếu tôi không phải là đối thủ của ông, vậy thì tự mình ông đi thực thi nhiệm vụ này.”
Cuồng Ma Chung Cực không những không sợ, ngược lại ông còn khá hài lòng với kết quả như vậy, ông ghét nhất là thực thi nhiệm vụ với người khác, hơn nữa nhiệm vụ lần này một mình ông đã có thể xử lý thành công.
Cho dù là kêu thêm những người khác, đối với ông mà nói thì điều đó chỉ khiến cho ông cảm thấy như bị sỉ nhục mà thôi.
Cao thủ lợi hại như ông mà còn cần phải người đến trợ giúp, đó không phải là chuyện nực cười lắm hay sao? Vì vậy nên đối với vấn đề này, trong lòng ông cảm thấy như bị khinh bỉ.
Đại sư Thái Cực quyền đã chuẩn bị sẵn tư thế sẵn sàng, lúc ông ra tay, Cuồng Ma Chung Cực cũng không đứng yên, ông nhanh chóng và dứt khoát phản kích.
Khi đòn phản kích của đối phương được tung ra, đại sư Thái Cực quyền khẽ nhếch mép, ông nghĩ rằng đối phương đã trúng chiêu của mình.
Nhưng mà khi đối phương tung cú đấm, ông lại có linh cảm không ổn, ông hoàn toàn không nghĩ rằng thực lực của đối phương lại lợi hại đến như vậy.
Đại sư Thái Cực quyền thoáng nhếch mép cười: “Cho dù thực lực của ông lợi hại hơn nữa, nhưng ông cũng chưa chắc là đối thủ của tôi, hôm nay tôi nói cho ông biết, ông đừng có tự chuốc lấy khổ.”
Nhưng khi ông đón nhận nắm đấm từ đối phương, ông bắt đầu cảm thấy bất lực, cú đấm đó của đối phương khiến cho ông cực kỳ khó chịu, ông chắc chắn trong cú đấm đó có vấn đề.
Đại sư Thái Cực quyền bất ngờ cảm nhận cú đấm đó của đối phương cơ bản là không cách nào hóa giải được, mặt ông biến sắc, trong lòng linh cảm càng ngày càng không ổn.
Kết quả này hoàn toàn khác xa với những gì ông tưởng tượng, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, ông cũng không dám tin đó là thật.
Cuồng Ma Chung Cực cười hiểm, ông lần nữa bắt đầu dùng sức hơn.
Thái Cực quyền tuy rằng rất lợi hại, lấy nhu thắng cương quả thật không tồi, nhưng thực lực vẫn chưa đạt đến cấp độ cho phép, thực lực của đại sư Thái Cực quyền cơ bản là kém hẳn một cấp so với Cuồng Ma Chung Cực.
Đại sư Thái Cực quyền vô cùng tức giận, ông không ngờ rằng sự việc lại diễn biến như vậy, cuối cùng ông không cách nào bộc phát hết sức lực của mình ra ngoài, kết quả là bị đánh bay bật ra ngoài.
Quân sư Bạch sau khi nhìn thấy những gì diễn ra trước mặt, sắc mặt ông trở nên cực kỳ khó chịu, ông không ngờ hai cao thủ mà ông mời đến để hỗ trợ lại không phải là đối thủ của Cuồng Ma Chung Cực.
Lần này ông bắt đầu cảm thấy buồn bực và bất lực, giờ là như thế nào, sự việc diễn ra hoàn toàn khác với những gì ông tưởng tượng.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, ông cũng không dám tin đó là thật.
Cuồng Ma Chung Cực lên tiếng với giọng khinh bỉ: “Ha ha, tôi còn tưởng các người lợi hại đến mức độ nào, kết quả thì đều chỉ là rác rưởi, theo tôi thì các người mau cút đi, đừng ở đây mà làm người khác chướng mắt.”
Sắc mặt của đại sư Thái Cực quyền và đại sư Bát Cực quyền đều trở nên tức giận cực độ, hai người họ chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, cả hai người họ đều không ngờ rằng đối phương hoàn toàn không nể mặt chút nào.
Cuồng Ma Chung Cực cười nói: “Bây giờ thì nhiệm vụ là của mỗi mình tôi mà thôi.”
Cậu chủ Long gật đầu hài lòng nói: “Không hổ danh là cao thủ do tôi đào tạo ra, quả nhiên rất lợi hại, nhiệm vụ này giao cho mình ông vậy.”
Anh ta rất hài lòng đối với thực lực của Cuồng Ma Chung Cực, đối với đối phương, anh rất có niềm tin đối phương chắc chắn có thể xử lý thành công.
Cuồng Ma Chung Cực cười ngạo mạn: “Đó là chuyện đương nhiên, nếu như thực lực của tôi không đủ tư cách thì đó là chuyện không thể nào, tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh ta đâu.”
Cậu chủ Long nghe vậy, bất chợt giật mình, về vấn đề này ít nhiều anh có chút bị bất ngờ, anh không ngờ rằng tính tình của đối phương lại nóng tính như vậy.
Anh không lên tiếng nói thêm gì nữa, anh nhận thấy đối phương đã cuồng vọng đến mức ngay cả anh cũng không coi anh ra gì rồi.
Cuồng Ma Chung Cực sau khi biết vị trí và hình dáng gương mặt của Lý Phàm, ông bắt đầu triển khai hành động.
Quân sư Bạch sau khi nhìn đại sư Thái Cực quyền và đại sư Bát Cực quyền, sắc mặt ông cực kỳ khó chịu, ông không ngờ hai người này lại khiến ông mất mặt đến mức độ như vậy, bị đối phương hạ gục nhanh như vậy.
Đối với kết quả như vậy, trong lòng ông cực kỳ tức giận, ông nhíu mày nói: “Đúng là đồ rác rưởi vô tích sự, mau cút đi cho tôi.”
Đại sư Thái Cực quyền và đại sư Bát Cực quyền nghe được, cả hai người đều không nói được lời nào, bản thân họ cũng rất bất ngờ với kết quả trước mắt, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, họ hoàn toàn không dám tin đó là sự thật.
Ban đầu hai người họ còn tưởng rằng ít ra đối phương cũng sẽ an ủi họ chút, nhưng nào ngờ đối phương lại tuyệt tình đến mức độ như vậy.
Đại sư Thái Cực quyền và đại sư Bát Cực quyền chỉ còn biết cúi đầu, nhưng nỗi hận đối với quân sư Bạch đang dâng cao cực độ tận sâu trong lòng họ.
Cậu chủ Long cũng đoán được suy nghĩ trong lòng quân sư Bạch, anh vỗ vai quân sư Bạch và nói: “Được rồi, người của ông tạm thời không cần dùng đến, để tôi cho người tiễn ông ra ngoài.”
Ẩn ý trong câu nói của anh ta chính là, ông ở đây đã không còn tác dụng gì rồi, cũng không có tư cách nói chuyện hợp tác với tôi, ông mau cuốn gói cút đi đi.
Nghe vậy quân sư Bạch cực kỳ tức giận, nhưng ông chỉ có thể nuốt ngược cơn giận này vào trong, vì dù sao thì đây cũng là địa bàn của cậu chủ Long, cho dù ông có mười cái gan thì ông cũng không dám ở đây gây chuyện.
Ngay khi Cuồng Ma Chung Cực hành động, ông đã chú ý đến Lý Phàm, giây phút này đây, Lý Phàm đang ở tiệm cà phê, anh đang đợi Cố Họa Y tan tầm, nên cũng khá là rãnh rỗi.
Bất ngờ anh cảm nhận được một luồng sát khí, giác quan thứ sáu của anh báo cho anh biết có cao thủ nặng cân xuất hiện ở khu vực xung quanh mình.
Khi anh xoay đầu lại nhìn, quả nhiên, anh nhìn thấy một người đang đi về phía mình, mà người đó không ai khác chính là Cuồng Ma Chung Cực.
Lý Phàm dựa vào bề ngoài đã có thể đoán được người này không dễ đối phó, khí chất nội công của đối phương không hề thu giảm, mà ngược lại còn được bộc phát với cấp độ cao.
Lý Phàm đã đoán được người đàn ông này không dễ đối phó, hơn nữa ánh mắt của đối phương nhìn chằm chằm vào anh, anh biết chắc mục tiêu của đối phương nhắm đến là mình.
Anh không biết vì sao đối phương lại nhắm vào mình, nhưng Lý Phàm có thể khẳng định đối phương là do người khác phái đến.
Nếu đối phương là cao thủ đủ thông minh, chắc chắn người đó sẽ không để mặc cho khí chất của mình bộc phát như vậy, mà ngược lại, người đó phải cố gắng kềm nén để che giấu, còn để mặc cho khí chất mình bộc phát như vậy, trường hợp này chỉ xảy ra khi đối phương đang ở trạng thái cực kỳ tức giận, tức giận đến mức mất đi lý trí.
Đối với Lý Phàm mà nói thì cao thủ nội gia như vậy, lại là người dễ đối phó nhất, ít ra thì đối phương chỉ là tứ chi phát triển mà thôi.
Cuồng Ma Chung Cực đi tới trước mặt Lý Phàm, bình thản nói: “Anh có phải là Lý Phàm không?”
“Ông tìm tôi có việc gì?”