Trương Đức Võ nhìn chằm chằm màn hình, thấy Lý Phàm uống trà lại ăn không ít đồ, môi nở một nụ cười khi âm mưu đã thành.
“Bao lâu nữa thì cậu ta sẽ bị ngộ độc rượu?”
“Với nồng độ cồn và số rượu mà cậu ta uống lúc này thì lâu nhất là nửa tiếng nữa sẽ có triệu chứng, trong vòng một tiếng mà không được cứu chữa kịp thời sẽ chết. Lái xe đến bệnh viện lớn gần đây nhất cũng phải nửa tiếng, thế nên chỉ cần ngộ độc rượu, cậu ta chắc chắn sẽ chết.”
Trương Đức Võ trầm ngâm, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn có bất ngờ nào xảy ra, một khi cậu ta bị đưa lên xe thì cậu nghĩ hết cách để gây ra tai nạn xe cộ.”
“Mặt này chúng ta cũng đã có chuẩn bị, ba chiếc xe tải đều đang chờ lệnh.”
“Tốt lắm.”
Trương Đức Võ cầm rượu lên uống một ngụm: “Chỉ cần Lý Phàm chết thì Long Môn phải đổi thành họ Trương!”
Trong video, mặt của anh Vương và anh Hoa đã đỏ gay, hết sức uống rượu rồi, mà mặt Lý Phàm thì chỉ hơi đỏ, trên trán đổ ít mồ hôi thôi.
“Chuyện gì đây? Sao người mà cậu sắp xếp như kiểu sắp không ổn rồi.”
Trương Đức Võ nhíu mày, tâm trạng tốt đẹp ban nãy lập tức biến mất.
Người mặc đồ đen nhìn kĩ Lý Phàm trong màn hình.
Thấy mồ hôi trên trán Lý Phàm càng ngày càng nhiều, liên tục lấy tay lau mồ hôi, người áo đen nở nụ cười,
“Cậu ta sắp hết chịu nổi rồi, lúc này cậu ta liên tục đổ mồ hôi, đây chính là dấu hiệu khi bị ngộ độc rượu.”
“Ra thế à.”
Trương Đức Võ bán tin bán nghi nhìn màn hình chằm chàm.
Lý Phàm, anh Vương và anh Hoa đã uống hết hai hộp rượu trắng, đầu Anh Vương gục thẳng xuống bàn thức ăn, trên mặt dính đầy tương và đồ ăn.
Anh Hoa thì mệt mỏi tựa lưng vào ghế, khoát tay nói: “Tôi chịu rồi, cậu đúng là kinh khủng, uống giỏi quá.”
“Anh đang nhận thua sao?”
Lý Phàm lau mồ hôi trên trán nói.
“Thua, tôi nhận thua, không uống nữa, uống nữa thì chết người đó.” . truyện đam mỹ
Dân hóng hớt xung quanh nhìn đến ngây người, ba người uống hết mười hai chai rượu trắng nồng độ cao, chuyện này có thể lấy ra mà khoác lác cả năm.
“Sao Lý Phàm lại thắng vậy? Chuyện này đúng là không khoa học, trông Lý Phàm không giống người tửu lượng giỏi.”
“Mỗi Lý Phàm đã uống sáu chai, đúng là không phải người, tài uống rượu đủ để đi tham gia thi đấu uống rượu như điên thì làm gì còn là phế vật nữa.”
“Livestream cũng được nữa là, nhiều dạ dày đại vương thế mà vẫn phát tài được, Lý Phàm đi làm thánh uống chắc chắn sẽ kiếm được cả mớ, tiếc là tôi không có tửu lượng tốt thế này.”
Dân hóng hớt bàn luận sôi nổi, không ít người hâm mộ tửu lượng kinh người của Lý Phàm.
Mồ hôi trên trán Lý Phàm càng ngày càng nhiều, tay vừa lau xong thì mồ hôi mới lại đổ ra, Cố Họa Y nhìn Lý Phàm toát mồ hôi, trong lòng như cảm thấy có gì đó bất thường.
“Anh có thấy khó chịu không? Uống nhiều rượu thế, hay là tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm ra đi.”
Cố Họa Y kéo tay Lý Phàm, hơi lo Lý Phàm sẽ ngã khỏi ghế.
Lý Phàm lắc đầu, vỗ vai Anh Hoa nói: “Chúng ta đánh cược thắng rồi đúng không? Nếu tôi chưa thắng thì chúng ta uống tiếp.”
“Cậu thắng, cậu là ông nội, chúng tôi là cháu trai của cậu, sau này tôi uống rượu với cậu thì tôi chính là cháu trai của cậu.”
Anh Hoa sợ Lý Phàm rồi, cảm thấy men rượu đang dâng trào, lảo đảo hai cái rồi trượt chân té, cả người nằm lăn ra đất hôn mê.
“Đây là uống đến ngất rồi đây, họ uống nhiều rượu thế sẽ không xảy ra chuyện chứ? Nghe nói uống nhiều có khi bị ngộ độc rượu đó.”
“Trời ạ, tôi từng thấy người bị ngộ độc rượu rồi, nếu trúng độc có khi sẽ chết đó, tôi thấy người đó bị đưa đến bệnh viện, chưa kịp cấp cứu đã chết.”
Khách khứa nghi luận đôi câu, ánh mắt đều đổ dồn về Lý Phàm, Lý Phàm uống nhiều thế, nếu bị ngộ độc rượu thì Lý Phàm là người đầu tiên bị ngộ độc.
Triệu Giai Minh và Tào Tuyết Phi đẩy tân khách vây xem ra rồi đi vào, Triệu Giai Minh thấy Anh Vương gục đầu trên dĩa thứa ăn, còn Anh Hoa thì uống đến mức lăn xuống dưới bàn, ánh mắt lập tức dán thẳng vào.
Tào Tuyết Phi đi tới bên cạnh Cố Họa Y, nhìn Lý Phàm rồi nói: “Xin lỗi Họa Y, không ngờ lại thành ra thế này, Lý Phàm ổn không? Hay để tớ tìm một phòng ở đây, để anh ấy nằm nghỉ một lúc.”
“Không được, tớ đưa anh ấy đi bệnh viện vậy. Nghe mấy người đó nói ngộ độc rượu gì đó, tớ thật sự rất lo.”
“Vậy tớ tìm người giúp cậu đỡ Lý Phàm ra ngoài, nếu không chắc cậu không dìu nổi anh ấy.”
Cố Họa Y gật đầu, không từ chối ý tốt của Tào Tuyết Phi.
Lý Phàm khoát tay, nhưng hơi yếu ớt nói: “Tôi không sao, không cần đỡ.”
“Đừng cậy mạnh, phải nghe lời, nếu không tối lại không cho anh lên giường ngủ.”
Cố Họa Y xụ mặt nói.
Lý Phàm cười khan, tiếp tục giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Cố Họa Y lấy khăn giấy lau mồ hôi giúp Lý Phàm: “Anh thấy anh khoe tài chưa, giờ khó chịu lắm đúng không?”
“Cũng ổn, nhưng miệng hơi khát.”
Cố Họa Y cầm ly trà lên đặt bên môi Lý Phàm, đút Lý Phàm uống trà.
Sau khi uống trà, mồ hôi trên trán Lý Phàm càng ra nhiều hơn, môi cũng hơi tím.
Tào Tuyết Phi tìm hai đồng nghiệp đến, nhờ đồng nghiệp đỡ Lý Phàm giúp, lúc Lý Phàm đứng dậy thì hai chân mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
Cố Họa Y đỡ Lý Phàm hoảng hốt hỏi: “Anh sao thế, có thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Không sao, lên xe ngủ một lát là được.”
“Mau đỡ anh ấy ra ngồi, tôi ra ngoài lái xe đến trước cửa.”
Cố Họa Y dặn dò rồi chạy ra ngoài.
Tào Tuyết Phi nhờ hai đồng nghiệp đỡ Lý Phàm ra cửa, Cố Họa Y đã lái xe dừng trước cửa rồi.
Mở cửa ghế sau, đặt Lý Phàm vào hàng ghế sau, Cố Họa Y đóng cửa xe rồi chào Tào Tuyết Phi, sau đó lái xe rời khỏi khách sạn.
Vù vù.
Một chiếc máy bay không người lái nhỏ bay trên trời, bay theo xe của Cố Họa Y, gửi tín hiệu cừa chụp được về.
Người áo đen khom người nói với Trương Đức Võ: “Biểu hiện của Lý Phàm lúc này là ngộ độc rượu sắp phát tác rồi, chắc trên đường đi thì cậu ta cũng đã lâm vào tình trạng sắp chết.”
“Được, nhưng tôi vẫn muốn cậu ta chết sớm một chút, cho xe tải chuẩn bị, tôi muốn xem một vụ tai tạn xe cộ bất ngờ mà đặc sắc.”
“Dạ.”
Người áo đen cầm điện thoại gửi tin tức, cho người đã sắp xếp bắt đầu chuẩn bị.
Trương Đức Võ nhìn tín hiệu mà máy bay không người lái gửi lại, tay phải làm thành hình khẩu súng rồi làm động tác bắn với chiếc xe của Cố Họa Y trên màn hình.
“Đoàng! Ha ha ha, Lý Phàm chết đi, cậu không nên đi đến thế giới này.”
Cố Họa Y vừa lái xe vừa phải phân tâm liên tục nhìn Lý Phàm ngồi ở hang ghế sau.
“Lý Phàm, anh thấy sao rồi, thấy khó chịu thì nói cho tôi.”
Lý Phàm ngồi cuộn tròn ở hàng ghế sau, sắc mặt như hơi đau đớn, yếu ớt nói: “Không sao, tôi đang ép cồn ra thôi.”
“Đừng có nói bậy nữa, anh tưởng anh là Đoàn Dự hay sao mà muốn ép cồn ra, đã bảo anh đừng khoe mẽ rồi mà.”