“Được rồi, ông đừng nói mấy lời này với tôi nữa. Trong lòng ông muốn gì chẳng lẽ tôi còn không rõ sao? Nói cho ông biết, tôi sẽ không để ông sống yên đâu.” Lý Phàm mở miệng nói.
Điểu Đế tức giận tới tột độ, tên này không để cho ông ta chút mặt mũi nào, điều này khiến ông ta mất hết thể diện nhưng bản thân lại đang nằm trong tay đối phương, ông ta chỉ có thể chịu thua: “Vậy cậu muốn thế nào? Tôi có thể đáp ứng với cậu bất kì điều gì?
“Từ nay về sau, ông không được nhúng tay vào chuyện này nữa. Nói cách khác, tôi sẽ khiến đại bàng của ông hôn mê một lần nữa, hơn nữa còn là hôn mê vĩnh viễn.” Lý Phàm chậm rãi nói, trong giọng nói ẩn chứa vài phần đe dọa.
Anh cũng không sợ đối phương, anh chỉ muốn đối phương suy nghĩ kỹ càng.
Điểu Để nghĩ đại bàng mạnh nhất của bản thân còn không thành công thì ông ta còn có thể làm gì khác được, không bằng cử nương theo bậc thang của đối phương mà đi xuống.
“Được, tôi đáp ứng cậu là được chứ gì. Tôi sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa.” Lúc này Điểu Để mới chắp tay cầu xin tha thứ.
Lý Phàm gật đầu nói: “Được rồi, ông có thể mang con đại bàng của ông rời đi được rồi.”
Vào lúc Điểu Đế mang đại bàng rời đi, ông ta vô cùng oán hận Thanh Đế. Nếu không phải Thanh Để nhờ ông ta hỗ trợ thì ông ta cũng không mất hết mặt mũi, hơn nữa đại bàng của ông ta cũng sẽ không suýt chút nữa chết trong tay Lý Phàm.
“Cậu Lý, cậu yên tâm đi, phi vụ lần này tôi sẽ giúp cậu làm dễ một chút.” Lý Phàm cười nói: “Bớt ra vẻ với tôi đi, ông là người như thế nào trong lòng tôi còn không rõ sao? Sau khi Điểu Để nghe vậy thì liền ngậm miệng lại, không biết nên đáp lại Lý Phàm như thế nào.
Sau khi ông ta trở về, ông ta muốn tắm cho chim bảy màu, kết quả một màn tiếp theo lại khiến ông ta không thể bình tĩnh được nữa.
Đột nhiên trên người con chim bảy màu kia chảy xuống rất nhiều thuốc màu, cơ hồ đủ loại màu sắc khác nhau. Sau khi khôi phục lại trạng thái ban đầu thì lại là một con ma tước.
Điểu Để biết bản thân đã bị đùa bỡn thì lại càng hận Thanh Để hơn.
Ông Võ ngẩng đầu nhìn Lý Phàm, thở dài nói: “Cậu Lý, lúc này e là muốn chơi lớn rồi. Ngay cả Điểu Đế mà Thanh Đế cũng kinh động tới, nói không chừng ông ta còn mời thêm người khác giúp đỡ.”
“Vẫn là câu nói kia, ông ta phải bao nhiêu người tới thì tôi đều tiếp được, nước tới thì đất chặn” Lý Phàm mặt không đổi sắc nói.
Ông Võ không nghĩ tới Lý Phàm lại bình tĩnh đến như vậy, ông ta không nhịn được mà giơ ngón tay cái. Thanh Để biết hiện giờ anh tư đang hạn chết bản thân, ông ta chẳng có mặt mũi nào đi gặp anh tư. Ông ta nghĩ ngợi một hồi, đành phải đi tìm anh ba.
Anh ba của ông ta là Võ Để có ngoại công lợi hại nhất, cơ hồ là cao thủ mạnh nhất hiện nay. Về mặt ngoài công thì không ai là đối thủ của anh ba.
Thanh Đế theo thói quen đi vào trong nhà anh ba. Lúc này Võ Đế đang tu luyện, khi ông ta nhìn thấy em trai thì sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Ông ta cho rằng bây giờ không phải là thời điểm em trai nên tới. Võ Đế không thèm để ý tới đối phương mà tập trung đánh bao cát.
“Anh ba” Thanh Đề cười ha hả đến bắt chuyện, muốn chứng minh sự tồn tại của bản thân.
Võ Đế dừng đánh bao cát, vào lúc ông ta xoay người thì những thứ được bỏ thêm vào bao cát đều rơi hết xuống đất, những thứ đó vậy mà lại là sắt thép.
Sau khi Thanh Để nghe thấy thanh âm sắt thép rơi xuống đất thì không nhịn được mà giật mình một cái. Điều này cũng không khỏi quá đáng sợ
rồi chứ, ông ta không ngờ anh ba của mình lại lợi hại như vậy.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ông ta cũng không dám tin đây là sự thật. Ông ta nuốt nuốt nước bọt không dám nhìn vào mắt đối phương phương, giống như đang sợ đối phương sẽ ăn thịt chính mình vậy.
Võ Đế tức giận nói: “Cậu tìm đến tôi có việc gì sao?”
Lúc này Thanh Để mới ăn ngay nói thật: “Anh ba, kỳ thực em tới tìm anh cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn nhờ anh một chuyện. Em nghe nói nhà họ Đế đang tuyển chọn đương gia, em cảm thấy anh ba rất thích hợp”
Ông ta vẫn khá là thông minh, không trực tiếp thỉnh cầu đối phương giúp bản thân mà lại chụp một cái mũ cho đối phương. Võ Đế cười lạnh nói: “Vậy cậu nói xem ai có thể làm đường gia?”
Thanh Để cũng không ngốc, ông ta biết đối phương đang ra câu hỏi gây khó dễ với bản thân, muốn xem xem thái độ của ông ta. Thanh Để ra vẻ do dự, trầm ngâm nói: “Tuy rằng anh cả trầm ổn tàn nhẫn nhưng thực lực của bản thân lại không ổn, luôn phải dựa vào thủ hạ. Anh hai là cao thủ trong
nội gia nhưng tầm nhìn không được tốt. Ngược lại anh ba, anh là cao thủ hiếm có đối thủ ở ngoại gia”
“Sai rồi, không phải hiểm có đối thủ mà là hoàn toàn không có” Võ Để cuồng vọng nói. Nghe thấy thanh âm của Võ Để bất chợt lớn hơn, Thanh Đế run rẩy một cái, ông ta không ngờ tới anh ba sẽ nói như vậy, kết quả này vô cùng ngoài dự liệu của ông.
Nhưng ông ta cũng không phủ nhận, quả thực đối phương có tư cách kiêu ngạo.
“Đúng vậy, em cảm thấy anh ba có cơ hội lớn nhất. Thanh Để bắt đầu vuốt đuôi ngựa.
Sắc mặt Võ Đế trầm xuống, thanh âm lạnh lùng nói: “Em năm, cậu cũng quá dối trá rồi. Tôi ở ngoại gia, anh hai ở nội gia, cho dù đúng thực là như vậy thì cũng không tới phiên tôi”
“Anh ba, anh không nên nói như vậy. Anh quên rồi sao, nhà họ Để chúng ta không phải là ngoại gia của đại tộc, hơn nữa mỗi lần tuyển chọn
đương gia đều là cao thủ ở ngoại gia mà trong chúng ta chỉ có anh ba anh mới là cao thủ thực sự của ngoại gia” Thanh Đế đã kiếm được một cái cớ từ lâu, lấy cớ này là vô cùng thích hợp, hơn nữa còn vô cùng thực tế. Võ Để nghe vậy thì thoảng sửng sốt rồi cũng tin tưởng.
“Haha, cậu nói như vậy quả thực cũng có lý Võ Đế hài lòng gật đầu, cười nói: “Nếu đã như vậy thì cậu ủng hộ tôi à?”
“Tất nhiên rồi anh ba, anh có biết trong các anh em thì anh với em coi như có quan hệ khá tốt” Thanh Để tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Nếu em không ủng hộ anh thì còn ủng hộ ai được chứ?”
“Sau khi Võ Để nghe vậy thì vô cùng vui mừng, thái độ cũng trở nên nhiệt tình hơn, nói: “Cậu tới đúng lúc lắm, ngồi xuống uống trà đi”
“Anh ba, em không uống trà đâu, em đi trước đây.” Thanh Để khoát tay, sau đó đột nhiên thở dài. Tuy đang lầm bầm lầu bầu những lời nói ra vẫn đủ để người khác nghe thấy: “Vốn dĩ muốn nhờ vả anh ba một chút nhưng…”
“Cậu gặp rắc rối sao?” Đột nhiên Võ Đế hỏi.
Thanh Đế vội vàng xua tay nói: “Anh ba, anh yên tâm đi. Tuy em có chút rắc rối nhưng em không sao, không phải không phiền nhưng… Ai nha đầu lưỡi em líu cả lại rồi”
“Giữa anh em với nhau mà cậu còn giấu diếm gì chứ, có rắc rối gì thì cứ nói, anh giúp cậu giải quyết” Võ Đế vô cùng trường nghĩa nói.
Trong lòng Thanh Để mừng rỡ, đây chính là kết quả mà ông ta muốn. Hành động của ông ta khiến bản thân giống như một người bị hại.
Ý tưởng của Võ Để rất đơn thuần, ông ta không hề nhận ra bản thân đã bị đùa bỡn mà còn cho rằng Thanh Đế thật lòng ủng hộ cho bản thân.
“Rốt cuộc cậu đã chịu nỗi tủi nhục gì? Cậu nói cho anh biết, anh giải quyết giúp cậu” Võ Để ngẩng đầu nhìn Thanh Đế, ông ta rất tôn trọng ý kiến của đối phương.