*Chú Có, chú đừng vội từ chối, cứ mở chiếc quạt ra xem thử đi, sau khi xem xong mới nói có nhận hay không. Nếu như chú xem xong vẫn không muộn nhận, vậy cháu chắc chắn sẽ không ép chú nhận nữa.”
Công Tôn Quân vô cùng tự tin, cảm thấy chỉ cần Có Thiệu Huy mở quạt ra thì nhất định sẽ nhận láy.
Có Thiệu Huy hơi do dự, băn khoăn một hồi vẫn hiếu kỳ nhận lấy chiếc quạt, chậm rãi mở ra.
Sau khi mở quạt ra, hình vẽ trên mặt quạt chậm rãi hiện ra, là một bức Sơn Thủ đồ vô cùng có khí thế.
Chỉ nhìn khí thề của bức Sơn Thủy đồ, Có Thiệu Huy đã kinh hãi.
Khi nhìn về phía phần đề chữ, Có Thiệu Huy lại kinh ngạc đến há hốc miệng.
“Đây, đây là quạt do Bát Đại Sơn Nhân vẽ sao, chẳng trách lại có khí thế như vậy! Đây đúng là cực phẩm, không, đây là tuyệt tác! Tuyệt tác siêu phàm thoát tục!”
Khi Cố Thiệu Huy vô cùng khiếp sợ, Trần Hiểu Đồng kéo Vương Cần Mai cùng đi ra.
Đổi sang bộ một sườn xám, Vương Cần Mai nhìn đoan trang hơn không ít, vì thẻ hiện thêm chút khí phái nhà giàu quyền quý trong bữa tiệc tân gia, Vương Cẩn Mai đã đặc biệt học tập lễ nghi và phong thái, có thể nói là đã bỏ ra rất nhiều vồn liếng.
“Thiệu Huy, ông đang kêu la cái gì thế hả, từ xa đã nghe được tiếng ông lớn giọng rồi.”
‘Vương Cần Mai rất bất mãn nhìn Có Thiệu Huy, cảm thấy ông ta như vậy thật mất mặt.
Có Thiệu Huy cười khan hai tiếng, cằm chiếc quạt càng nhìn càng cảm tháy yêu thích không muốn buông tay, trong lòng tựa như đang vang lên vô số âm thanh, bảo ông ta nhận chiếc quạt này.
Cố Thiệu Huy nội tâm vô cùng đau khổ, cuối cùng phòng tuyến trong lòng vẫn sụp đổ, cảm thầy nhận chiếc quạt này cũng không sao.
‘Vương Gần Mai và Trần Hiểu Đồng đi tới bên cạnh Có Thiệu Huy, hai người đều nhìn chiếc quạt trong tay ông ta.
“Chiếc quạt này nhìn không tệ, chắc không rẻ đâu nhỉ!”
Mặc dù Vương Cần Mai không hiểu gi về nghệ thuật và đồ cổ, nhưng gần đây bà ta đã bổ sung không ít kiến thức, nhìn thầy.
chiếc quạt này cũng mơ hồ cảm thấy nó không rẻ.
Cố Thiệu Huy nhíu mày, hưng phần nói: “Đây đâu chỉ là không rẻ chứ, chiếc quạt này có thể đổi được nửa cái biệt thự của chúng ta!”
“Gì? Một cái quạt cũng có thẻ đáng tiền như vậy sao? Thế thì quá khoa trương rồi.”
‘Vương Gần Mai vô cùng kinh ngạc nói.
“Chẳng hề khoa trương chút nào, bà nhìn nan quạt đi, bằng ngà voi đấy. Hơn nữa, hoa văn nhẫn mịn, là ngà voi cao cấp, trên dây tua treo quạt là da đỏ và ngọc Hòa Điền, một miếng cũng phải trị giá máy trăm nghìn!”
“Cuối cùng nói tới mặt sau của quạt, đây chính là mặt quạt do Bát Đại Sơn Nhân vẽ, giá khởi điểm ít nhất cũng phải từ 30 tỷ.
Chiếc quạt này nếu đem đến hội đấu giá, kiếm được gần trăm tỷ cũng là chuyện bình thường.”
Cố Thiệu Huy đắc ý liệt kê một lượt, khiến Vương Cần Mai hơi sửng sốt.
Công Tôn Quân cong môi nở nụ cười, cảm thầy chuyện tặng quà đã thành thi thể hiện với Cố Thiệu Huy rằng mình chắc chắn sẽ không nhận lại chiếc quạt này nữa.
*Thứ quý giá như vậy ông cầm làm gì, nhỡ đâu làm hỏng thì… mau trả cho người ta đi.”
‘Vương Cần Mai hơi nóng nảy nói.
*Ha ha, đây chính là… ừ Công Tôn Quân tặng cho tôi. Bây giờ chiếc quạt này chính là đồ của nhà chúng ta rồi.”
Có Thiệu Huy đắc ý ngẩng đầu lên.
Vương Cần Mai ngắn ngơ, sau đó trên mặt lộ ra nét vui sướng.
Đây là vật quý giá như vậy, lần đầu tiên tới đã tặng thứ quý giá như vậy, người này chắc chắn là người mình rồi! Phải tiếp đón cho thật chu đáo mới được!
Nhìn Trần Hiểu Đồng bên cạnh, Vương Cần Mai lập tức nói: “Hiểu Đồng, còn không mau rót trà cho cậu Công Tôn, phải để cậu Công Tôn tháy thân thuộc như nhà mình.”
Trần Hiểu Đồng bĩu môi, nhưng vẫn chịu đựng không phản bác lời nói của Vương Cần Mai, mà cúi đầu nâng bình trà lên, rót trà cho cho Công Tôn Quân.
Công Tôn Quân nhìn dung nhan xinh đẹp yêu kiều của Trần Hiểu Đồng, trong lòng lại nhát thời cuộn sóng.
Tại sao cô gái xinh đẹp như vậy lại ở nhà Lý Phàm! Chẳng lẽ cô nàng và Lý Phàm cũng tòm tem sao?
Lý Phàm đáng chét, có Họa Y rồi mà vẫn còn không biết quý trọng như vậy, lại vấn nuôi một cô vợ bé trong nhà, đúng là đáng.
băm vằm thành trăm mảnh!
Chỉ có anh ta thật lòng đối với Họa Y, nhưng tại sao Họa Y lại làm như không thấy anh ta!
“Chú Có, chú hài lòng với món quà cháu tặng chứ!”
Công Tôn Quân đè nén lửa giận trong lòng, hỏi: *Hài lòng, vô cùng hài lòng, nhận món quà quý giá như vậy của cậu, tôi cũng thấy hơi ngại.”
Cố Thiệu Huy miệng thì nói ngại, nhưng tay vẫn nắm chặt chiếc quạt, như là sợ Công Tôn Quân sẽ lấy lại vậy.
Khi Công Tôn Quân muốn nói thêm vài lời khách sao, Lý Phàm và Cố Họa Y đi tới Hai người tan làm vừa về đến nhà đã thấy Công Tôn Quân ngồi trong phòng khách, hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ.
không biết phải làm sao.
*Họa Y tan làm rồi à, bạn của con cậu Công Tôn tới nhà chơi, hơn nữa còn vô cùng khách khí tặng quà cho ba, con mau tới chào hỏi bạn đi.”
Cố Thiêu Huy ngoắc tay nói.
Lý Phàm và Cố Họa Y đi tới, cô hơi nhíu mày nhìn về phía Công Tôn Quân: ”Sao anh lại tới đây?”
*Anh tới tặng quà tân gia cho nhà em, trước đó không phải chúng ta đã nói, nguyên liệu nấu ăn và đầu bếp trong tiệc tân gia của nhà em đều do anh sắp xếp sao?”
Công Tôn Quân mỉm cười nói Cố Thiệu Huy nghe giọng điệu của con gái hơi không đúng, vội vàng kéo Cố Họa Y đến, nói: “Họa Y, sao con lại nói chuyện với người ta như vậy, tới nhà đều là khách, con phải tiếp đón cho chu đáo.”
*Ba, ba không hiểu chuyện này đâu.”
Cố Họa Y hơi không biết phải làm sao, không biết nên giải thích quan hệ của mình với Công Tôn Quân như thế nào.
*Tóm lại, cho dù thế nào cũng phải nhiệt tình lễ phép. Con nhìn quà Công Tôn Quân tặng cho ba đi, món quả quý giá như vậy, ba không thích không được.”
Cố Thiệu Huy cẫn thận mở chiếc quạt vừa mới khép lại ra, cầm chiếc quạt muốn nói cho Cố Họa Y biết nó quý giá thế nào.
Công Tôn Quân đắc ý liếc nhìn Lý Phàm, trong đầu thầm nghĩ bước đầu tiên coi như thành công, coi như đã dỗ được ba của Cố Họa Y vui vẻ, tiếp sau đây chỉ cần cố gắng một chút là có thê khiến Lý Phàm trở thành quá khứ.
Có Họa Y liếc nhìn chiếc quạt, cảm thấy bức tranh trên mặt quạt quả thật rất đẹp, nhưng thứ quý giá như vây, càng không thể để ba mình nhận được Cố Họa Y vốn muốn khuyên hai câu, nhưng thấy sự vui vẻ trên khuôn mặt Cố Thiệu Huy, lời khuyên can lại không thê nói ra miệng *Để con xem chiếc quạt này một chút.” Lý Phàm đi tới, cười nói Cố Thiệu Huy cầm chiếc quạt, lắc lắc với Lý Phàm: “Cậu thì có thể xem hiểu không? Cậu biết do ai vẻ không? Biết nan quạt làm bằng chất liệu gì không?”
*Con hiểu sơ một chút thôi, gần đây con đang học một số kiến thức liên quan, nên muốn trau dồi chuyên sâu một chút.”
Lý Phàm khiêm tốn nói, sau đó chăm chú cần thận nhìn mặt quạt.
Nhìn một lát, Lý Phàm chậm rãi lắc đầu, cong môi nói: ‘Mặt quạt này không đúng rồi, không phải bản chính của Bát Đại Sơn Nhân, mà là bản sao chép lại, đáng tiếc!”