Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 367: Chương 367: Mày, có ngoan hay không?




Hà Băng dẫn đám người Ngụy Dũng muốn rời đi, không chọc nổi thì tránh còn không được sao, cuộc làm ăn lớn trước mặt thật sự muốn mạng người, hơn nữa Hà Băng cảm thấy không có chút tỷ suất thành công nào.

Sát thủ bên phía Hà Băng khoảng mười mấy người, lính đánh thuê Diệp Trung Thiên dẫn theo lại là hai tiểu đội chiến đấu, tổng cộng ba mươi người mà thôi.

Tổng cộng hơn bốn mươi người đối phó với hơn một trăm người có địa hình thuận lợi, hơn nữa còn đều trang bị võ trang súng ống, nghĩ sao cũng cảm thấy như người si nói mộng, chỉ cần tham dự vào thì e rằng cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết quả diệt đội.

Đây không phải quay phim, không có anh hùng cái thế gì, dù là phối cảnh trong phim cũng sẽ đi lãnh cơm hộp, Hà Băng không cảm thấy mình có ánh hào quang của nhân vật chính, vẫn là quả đoán rời đi mới đúng.

Nhưng đám người Hà Băng vừa đi được một bước thì lính đánh thuê ôm súng Gatling đã dùng tư thế phong tỏa nâng hỏa lực một góc bốn mươi lăm độ, ống soi hồng ngoại trên súng tay của những lính đánh thuê khác đã nhắm vào đám người Hà Băng, điểm đỏ lay động trên người họ.

Công trường bỏ hoang thoáng chốc tràn đầy sát khí, sắc mặt đám người Hà Băng trở nên vô cùng khó coi.

Xông ra ngoài là không có khả năng, đối diện với phong tỏa hỏa lực của hai tiểu đội chiến đấu, những sát thủ này có bản lĩnh cũng không dùng được.

“Anh, rốt cuộc muốn làm gì, chúng tôi muốn đi cũng không cho sao?”

Hà Băng lạnh giọng hỏi.

“Đi, không thể để mày đi, đã đến rồi thì theo tao đi, chiến đấu như vậy mày không cảm thấy kích thích sao? Có binh vương tao che cho các người, tuyệt đối không để các người làm pháo hôi.”

Diệp Trung Thiên cười nói.

“Chúng tôi có thể giữ kín miệng, sẽ không tiết lộ tin tức của các anh.”

Hà Băng hoàn toàn không tin lời của Diệp Trung Thiên, không làm pháo hôi là hoàn toàn không có khả năng.

“Biết ngay các người sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, tao có mang theo món quà nhỏ cho các người, xem ra bây giờ không tặng không được rồi.”

Diệp Trung Thiên vươn tay ra, lính đánh thuê ở một bên lấy ra hộp kim loại màu bạc, nhẹ nhàng đặt vào trong tay hắn.

Diệp Trung Thiên ấn mở, kẽo kẹt, kim loại chậm rãi mở ra.

“Đến đây, cho các người mỗi người một món quà nhỏ, các người ăn xong thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Đám người Hà Băng bỗng biến sắc, căng thẳng nhìn hộp kim loại trong tay Diệp Trung Thiên.

Dù không biết trong đó đựng thứ gì, nhưng chỉ cần nghe lời nói của Diệp Trung Thiên liền khiến đám người Hà Băng có thể cảm nhận được thứ bên trong tràn đầy nguy hiểm.

“Anh muốn chúng tôi ăn gì?”

Lúc Hà Băng nói chuyện, tay phải khẽ vươn ra sau lưng, móng tay chậm rãi lộ ra những cây kim nhọn thật dài.

Đây là thủ đoạn độc môn của Hà Băng, trang bị kim nhọn bằng kim loại đặc thù có chứa độc tố thần kinh vào trong móng tay, mượn cơ bắp để khống chế sự dài ngắn của kim nhọn, bình thường kim nhọn đều co vào trong móng tay, một khi cần thì sẽ đột ngột vươn ra.

Đôi mắt híp chặt thành khe hở của Hà Băng lộ ra sát khí, nhìn chằm chằm vào Diệp Trung Thiên đang từng bước đến gần.

Trên mặt Diệp Trung Thiên tràn đầy nụ cười vui vẻ, như đứa bé có được món đồ chơi mới.

Tay phải vươn ra nhanh như điện, tay Diệp Trung Thiên bắt lấy cằm dưới Hà Băng, đám người Ngụy Dũng bên cạnh đều không kịp phản ứng lại.

Lúc họ hồi thần thì miệng Hà Băng đã bị Diệp Trung Thiên bóp mở.

Giây phút Diệp Trung Thiên ra tay, cánh tay Hà Băng khẽ lay động một chút, nhưng hắn cảm thấy thời cơ không đúng, cho nên đè nén động tác bản năng của cánh tay.

Lặng lẽ nhớ lại động tác vừa rồi của Diệp Trung Thiên, trong lòng Hà Băng có chút lạnh lẽo, cảm thấy Diệp Trung Thiên hẳn là mạnh hơn mình một chút.

“Hề hề, món quà nhỏ đem tới cho các người lần này là bom cảm ứng vừa được chế tạo, cho mỗi người một quả, ăn vào rồi thì các người sẽ ngoan ngoãn, nếu không ngoan thì sẽ, bùm! Chớp mắt một cái liền biến thành quả cầu lửa lớn.”

Biểu cảm Diệp Trung Thiên khoa trương nói, ánh mắt lướt một vòng trên khuôn mặt đám người Ngụy Dũng, quan sát sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi của họ.

Sắc mặt đám người Ngụy Dũng như tro tàn, trong lòng mặc dù tràn đầy không cam tâm, nhưng cũng không vực dậy nổi chút ý niệm phản kháng nào, bây giờ tình thế như vậy, chỉ có thể im lặng chịu đựng sự chèn ép của Diệp Trung Thiên.

Lúc Diệp Trung Thiên phân thần, Hà Băng cảm thấy đây là cơ hội tuyệt nhất, tay phải đặt sau lưng bỗng huy động, năm ngón như những lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía bụng nhỏ của Diệp Trung Thiên.

Dùng hết tất cả tốc độ và sức lực, khuôn mặt trắng nõn của Hà Băng thoáng chốc trở nên đỏ bừng, trong lòng cầu nguyện nhất định phải thành công.

Giây phút này, Hà Băng cảm thấy mình thậm chí có đột phá, sức lực và tốc độ cánh tay đều mạnh hơn trước đây nhiều.

Thấy kim nhọn trên ngón tay sẽ lập tức đâm vào bụng nhỏ Diệp Trung Thiên, mặt Hà Băng lộ ra thần sắc vui mừng.

Chính vào lúc Hà Băng cảm thấy sắp thành công, thì bỗng trước mắt hoa lên, đầu gối Diệp Trung Thiên hung hăng đập lên cánh tay hắn.

Tay phải Hà Băng bị đập hướng lên trên, kim nhọn ở đầu ngón tay cách phần bụng Diệp Trung Thiên chỉ còn vài milimet.

Đáng tiếc.

Hà Băng tiếc nuối nghĩ.

Diệp Trung Thiên hừ lạnh một tiếng, đầu gối giơ lên tiếp tục nâng cao, sau đó bắp chân khẽ nhảy lên, bàn chân đập vào háng Hà Băng.

“A!”

Hà Băng đau đớn khom lưng, hai tay che háng, con người cũng sắp lòi ra ngoài.

Diệp Trung Thiên cầm một viên bom cảm ứng giống như viên thuốc nhét vào trong miệng Hà Băng, sau đó bắt lấy cằm Hà Băng đẩy lên, đóng miệng hắn lại.

Mũi Hà Băng phát ra vài tiếng hừ buồn bực, bất đắc dĩ nuốt bom cảm ứng vào bụng.

Thấy tình trạng thê thảm của Hà Băng, da đầu đám người Ngụy Dũng tê rần, cảm thấy tinh thần toàn thân đều không ổn.

Tần Kế Nghiệp bị doạ đến toàn thân mềm nhũn, đỡ ghế chậm rãi ngồi xuống.

Toàn trường chỉ có sắc mặt Lý Phàm vẫn như cũ, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn Diệp Trung Thiên.

Diệp Trung Thiên tiếp đó đạp ngã Hà Băng, ánh mắt nhìn sang Ngụy Dũng: “Tên này rất không ngoan, cho nên lấy hắn làm mẫu, tiếp đây đến mày rồi, có phải mày cũng muốn làm mẫu không.”

“Không, không muốn, tôi nghe anh hết, anh nói gì thì là cái đó.”

Ngụy Dũng lau mồ hôi lạnh trên trán nói.

“Ồ, vừa nãy tao nói tặng chúng mày món quà nhỏ, chẳng lẽ mày còn muốn tao đút mày ăn?”

“Không cần không cần, tự tôi làm, tự tôi ăn.”

Ngụy Dũng run rẩy vươn tay ra, cầm bom cảm ứng trong hộp lên, liều mạng nhắm mắt lại, ngẩng đầu vứt vào trong miệng.

Yết hầu lăn lộn hai cái, bom cảm ứng được Ngụy Dũng nuốt xuống.

Ánh mắt Diệp Trung Thiên nhìn sang những người khác, những tên sát thủ đó run rẩy xếp thành hàng, lần lượt cầm bom cảm ứng nuốt xuống.

Giây phút này không một ai dám phản kháng, vì đã có Hà Băng làm ví dụ.

Tất cả các sát thủ đều rõ ràng, võ lực của Diệp Trung Thiên cao hơn họ nhiều, chỉ là Diệp Trung Thiên khinh thường hành vi một chọi một mà thôi.

“Thật ngoan, các người vừa nãy ngoan như vậy thì tốt rồi, thực lãng phí thời gian của tao.”

Diệp Trung Thiên xoay người nhìn Lý Phàm, híp mắt nói: “Cậu, có ngoan hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.