“Anh cái tên khốn đáng chết này, anh bảo tôi phải nói với sếp lớn như thế nào đây!”
Mike phẫn nộ quát.
“Mike, không phải anh nên chú ý đến an toàn tính mạng của tôi sao! Chỉ cần anh cứu được tôi ra ngoài, tôi sẽ đi nói chuyện với sếp, tôi sẽ chịu trách nhiêm! Tôi sẽ gánh vác tất cả!”
Mike trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “Anh, anh chịu trách nhiệm cái rắm, tôi phải báo cáo tình hình với cấp trên, còn chuyện có thể dùng con trai Sở Trung Thiên để trao đổi người hay không, tôi không thể quyết định được. Bây giờ anh hãy cầu nguyện chúa trời, hi vọng ngài có thể phù hộ cho anh!”
Sau khi nói xong, Mike ngắt điện thoại.
Mike ra sức bứt tóc, trên mặt anh ta đầy vẻ đau khổ khó xử.
Nhiệm vụ hành động thất bại, Mike cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn, thậm chí ngay cả anh ta cũng không thể gánh vác được.
Thầm oán giận hai câu, Mike rối rắm đứng lên, cất bước đi ra khỏi văn phòng.
Chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài văn phòng sếp, thư ký xinh đẹp ngồi sau quầy lễ tân, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mike.
“Ông chủ không ở đây.”
“Tôi có chuyện rất quan trọng cần gặp ông chủ, mong cô liên hệ giúp tôi một chút.”
Mike kiên quyết nói.
“Ông chủ đang tham gia một cuộc họp rất quan trọng, bây giờ chỉ có trợ thủ Tom của ngài ấy ở đây, bây giờ anh chỉ có thể gặp Tom.”
“Được, gặp anh ta cũng được.”
Thư ký cầm điện thoại trên bàn lên, gọi cho một dãy số nội bộ, sau khi nhỏ giọng nói hai câu, thư ký ra hiệu mời Mike đi vào.
“Anh có thể đi vào.”
“Rất cảm ơn cô.”
Thư ký bấm vào nút trên bàn làm việc, cánh cửa kim loại bên sườn từ từ mở ra.
Mike bước nhanh vào trong, lập tức nhìn thấy Tôm đang lười biếng nằm trên ghế, tay cầm một ly Whiskey lắc lắc.
“Mike, anh quấy rầy nhã hứng của tôi rồi, biết không?”
“Thật sự rất xin lỗi, nhưng mà xảy ra chuyện quan trọng, cần báo cáo với anh.”
Tom nhẹ nhàng uống một ngụm Whiskey, mỉm cười nói: “Vậy nói ra xem, để tôi xem thử đã xảy ra chuyện quan trọng gì.”
“Là Thompson, anh ta thất bại rồi, bây giờ trở thành tù bình của đối phương, đối phương yêu cầu dùng con trai của Sở Trung Sơn để đổi Thompson.”
Nụ cười trên mặt Tom khựng lại, sau đó anh ta cắn chặt hàm răng, cơ bắp trên mặt nảy lên, thể hiện rõ sự tức giận trong lòng Thompson giờ phút này.
“Sao có thể thất bại?”
“Tôi cũng không nắm được tình hình cụ thể, là Thompson vừa gọi điện cho tôi, muốn tôi đi cứu anh ta.”
Tom nhắm hai mắt lại, cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó mở mắt ra nói: “Đối phương còn có yêu cầu gì khác không? Chỉ muốn con trai của Sở Trung Sơn thôi sao?”
“Thompson không nói đến yêu cầu khác, chỉ nói dùng con trai Sở Trung Thiên để đổi lấy anh ta.”
“Xem ra con trai Sở Trung Thiên vẫn rất quan trọng với bọn họ.”
Tôm nói thầm một câu, ánh mắt hơi lóe lên tia sáng.
“Có thể trao đổi, anh hãy thôi miên chiều sâu con trai của Sở Trung Thiên, lưu lại dấu vết của chúng ta trong sâu thẳm ký ức của cậu ta, biến cậu ta thành một quân cờ rồi thả đi thôi.”
“Tôi hiểu rồi, anh còn có yêu cầu gì khác không?”
Mike cung kính hỏi.
“Điên nhiên là có, lần này anh đích thân dẫn người đi, không cần giết chết Lý Phàm, chỉ cần lấy được máu của anh ta, việc này không phải chuyện gì khó, tôi không hi vọng lại nghe được tin thất bại, hiểu chưa?”
Mike hơi run rẩy, hoảng loạn nói: “Tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực, tuyệt đối sẽ không thất bại!”
“Hừ hừ, anh dẫn tiểu đội chiến đấu số 11 đi thôi, coi như cho anh thêm thanh bảo kiếm.”
“Cảm ơn anh!”
Mike hơi hưng phấn, tiểu đội chiến đấu số 11 cũng không phải tiểu đội đơn giản.
Trong các thế lực do tước sĩ Brut khống chế, lực lượng mạnh mẽ nhất là tiểu đội chiến đấu số 11, sức chiến đấu cao hơn các tiểu đội trước rất nhiều.
Tuy rằng tiểu đội chiến đấu số 11 là lực lượng chiến đấu mạnh nhất trong các đội, nhưng đã có thực lực giết người trong muôn vàn quân địch.
Tiểu đội chiến đấu số 11 từng chấp hành nhiệm vụ ở châu Phi, họ đã từng xử lý cả thủ lĩnh của một nước nhỏ.
Nếu so sánh với bộ đội đặc công, tiểu đội chiến đấu số 11 chắc chắn là người xuất sắc nhất trong số đó, họ là sự tồn tại đứng đầu đám binh vương kia.
“Được rồi, mau đi chấp hành đi.”
Tom lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Mike tràn đầy niềm tin xoay người đi ra ngoài, sau khi trở lại văn phòng của mình, lập tức gọi điện thoại cho Thompson.
“Thompson, số anh đúng là rất may đấy, ông chủ đã đồng ý, có thể dùng con trai Sở Trung Thiên để đổi lấy anh, chiều mai chúng tôi sẽ đưa đến, thời gian trao đổi quyết định sẽ là tám giờ đêm mai. Anh có thể thông báo với họ, địa điểm do họ chọn.”
“Cảm ơn! Rất cảm ơn anh Mike! Sau khi trở về, tôi phải mời anh đi hưởng thụ thật tốt.”
Thompson cảm kích đến sắp khóc.
“Đừng nói mấy điều vô dụng này, sau khi họ chọn địa điểm thì lập tức báo cho tôi biết.”
“Được được, tôi nhất định sẽ thông báo ngay cho anh.”
Thompson ngắt điện thoại, ánh mắt mang theo vẻ vui sướng nhìn về phía Lý Phàm.
“Bọn họ đồng ý rồi, thời gian định là tám giờ đêm mai, các người chọn địa điểm giao người, sau khi các người xác định địa điểm, tôi sẽ thông báo với anh ta.”
“Biết rồi, anh hãy ngoan ngoãn đợi ở đây đi.”
Lý Phàm ra hiệu cho Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân, sau đó quay người đi ra ngoài.
Mọi người đi theo Lý Phàm ra ngoài, đàn em của Sở Trung Thiên lại đóng cánh cửa kim loại lại.
Sở Trung Thiên thở hổn hển chạy tới đây.
Sau khi nhìn thấy Lý Phàm, môi ông ta hơn run lên, muốn hỏi lại không dám hỏi.
“Lão Sở, sao lại chạy vội tới đây thế? Đừng căng thẳng như vậy, chuyện của con trai ông đã xử lý xong rồi, tám giờ tối mai người của đối phương sẽ dùng con trai ông để đổi lấy Thompson, địa điểm do ông lựa chọn, sau đó Thompson sẽ thông báo cho đối phương.”
“Cảm ơn cậu Lý, thằng con bất hiếu của tôi đã làm cậu phải lo lắng rồi!”
“Không thể nói như vậy được, con trai ông cũng gặp phải tai bay vạ gió, nói về nhân quả thì cũng có liên quan đến tôi, cho nên chuyện này tôi nhất định phải giúp ông. Lát nữa người của tôi sẽ đến trông coi Thompson, ngày mai khi trao đổi, tôi cũng sẽ tới đó.”
Sở Trung Thiên cảm động không biết nói gì cho tốt, khi ôm Lý Phàm thì ra sức lắc hai cái, vành mắt cũng nước mắt lưng tròng.
“Nhất định phải cảm ơn cậu, chờ thằng ranh nhà tôi trở về, tôi sẽ dẫn nó tới cửa cảm ơn cậu.”
“Ha ha ha, đâu cần tới tận cửa cảm ơn, đêm mai đón con trai của ông về rồi, chúng ta đi ăn bữa khuya là được, tôi cũng nhân dịp làm quen với con trai ông.”
“Được, đêm mai tôi sẽ làm ông chủ, nhất định tôi phải mời khách.”
Sở Trung Thiên nói xong thì lau nước mắt trên mặt.
Lý Phàm vỗ vỗ bả vai Sở Trung Thiên, sau đó dẫn Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân rời đi.