Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 857: Chương 857: Nghĩ cách cứu viện sở trung thiên




Lúc này, Lý Phàm nhận được một cuộc điện thoại, điều làm cho anh bất ngờ đó chính là Sở Trung Thiên gọi cuộc điện thoại này cho anh, đối với việc Sở Trung Thiên gọi điện thoại tới Lý Phàm rất kinh ngạc.

Bình thường Sở Trung Thiên sẽ không gọi điện thoại cho anh, không biết là có phải Sở Trung Thiên có chuyện gì gấp hay không?

Sau khi nghỉ đến đây, Lý Phàm cũng không do dự mà dứt khoát nhận điện thoại.

“Xin chào, tìm tôi có chuyện gì không?”

“Anh Lý, bây giờ tôi đang gặp phải phiền phức, có người muốn tôi đi đến cuộc hẹn, mà bây giờ lại có một tay bắn tỉa đang quan sát tôi, nếu như mà tôi không đi thì sẽ gặp nguy hiểm, dù sao thì cũng phải chết.”

“Trước tiên ông không cần phải lo lắng, tôi sẽ cải trang ăn mặc đi với ông.”

Lý Phàm nhíu mày, ngay cả Sở Trung Thiên luôn bình tĩnh mà lại có thể trở nên sốt ruột như thế, ở Hán Thành người có thể làm được chuyện này tuyệt đối không vượt qua năm người.

Mặc kệ là Sở Trung Thiên đã trêu chọc phải người nào thì cũng đều là do anh mà ra, Lý Phàm còn phải đến đó một chuyến. Chỉ dựa vào Sở Trung Thiên ủng hộ anh toàn lực, dù sao thì anh cũng phải đi giúp Sở Trung Thiên mới được.

“Ông yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi.” Lý Phàm nói.

Sở Trung Thiên cảm kích: “Anh Lý, vậy thì, vậy thì không thể tốt hơn rồi, anh Lý, tôi cảm ơn anh.”

“Được rồi, đừng có làm như vậy nữa, tôi là người như thế nào chắc chắn là trong lòng của ông cũng rõ ràng.” Lý Phàm cười nói.

Sau khi Sở Trung Thiên cúp điện thoại, lúc này áp lực để giảm bớt không ít, ông ta tin tưởng là có anh Lý chắc chắn sẽ không cần phải lo lắng.

Bưu nhịn không được mà nói: “Anh Lý có đến không?”

“Haiz, nếu như mà cậu ấy đến đây thì tội phải thắp nhang cầu nguyện tổ tiên, thật ra tôi hi vọng anh Lý có thể đến.” Sở Trung Thiên rất có lòng tin đối với Lý Phàm, một khi Lý Phàm đến đây vậy thì không còn có gì tốt hơn.

Bây giờ ông ta phó thác hết tất cả hy vọng ở trên người của Lý Phàm, nếu như Lý Phàm không thể đến cứu ông ta, vậy thì ông ta sẽ chết là điều không thể nghi ngờ, mặc dù ông ta rất hùng mạnh ở Hán Thành.

Nhưng mà so sánh với thân phận của Lý Phàm gần như là không có cách nào so sánh được, hơn nữa ông ta chỉ có thể coi như là quân cờ của Lý Phàm, cho dù bị chết đi ông ta cũng cảm thấy rất bình thường.

“Nếu như anh Lý không đến, vậy thì phiền phức hơn rồi.” Mặc dù là Bưu rất sợ anh Lý, nhưng mà làm việc ở bên cạnh ngài Thiên lâu dài rồi khó tránh khỏi cũng sẽ cảm thán.

“Đúng rồi, Vũ đâu.” Sở Trung Thiên đột nhiên lại nói.

Bưu trả lời: “Vũ đang chuẩn bị vệ sĩ.”

“Thôi bỏ đi, kêu cậu ta không cần phải chuẩn bị nữa.” Sở Trung Thiên khoát tay: “Kêu cậu ta tùy tiện sắp xếp mấy người là được rồi, có đến nhiều hay ít thì cũng vô dụng thôi, chỉ có anh Lý mới có thể cứu tôi.”

“Ngài Thiên, dù sao thì cũng phải chuẩn bị một chút, đề phòng vạn nhất.”

Sau khi Sở Trung Thiên nghe thấy lời thuyết phục của Bưu, ông ta nhẹ gật đầu.

Sau khi Lý Phàm biết được tin tức, anh muốn xuất phát ngay lập tức, Trúc Hoa Nguyệt lên tiếng nói: “Dẫn tôi đi cùng đi.”

“Ở nơi đó rất nguy hiểm.” Lý Phàm bình tĩnh nói, nói thật thì anh không muốn để Trúc Hoa Nguyệt đi cùng, đến khi xảy ra chuyện thì anh cũng không có cách nào rảnh tay bảo vệ cho đối phương.

“Yên tâm đi, tôi biết tự lượng sức mình mà, cho dù có nguy hiểm gì thì tôi cũng muốn đi.” Trúc Hoa Nguyệt lại lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Lý Phàm thấy vậy, cảm thấy không thể làm gì với đối phương, anh không nghĩ là Trúc Hoa Nguyệt sẽ suy nghĩ như thế, kết quả này làm anh có chút kinh ngạc, anh vốn muốn từ chối một lần nữa, Trúc Hoa Nguyệt lại nói rất kiên quyết: “Nếu như anh không cho tôi đi, thế thì tôi phải trả ân tình này bằng cách nào?”

Sau khi Lý Phàm nghe xong thì lập tức dở khóc dở cười, anh cũng không có cách nào với Trúc Hoa Nguyệt, lúc này anh mới lên tiếng nói: “Được rồi, nhưng mà tôi không thể đảm bảo là mình sẽ bảo vệ cho cô tốt.”

“Tôi tự có biện pháp để bảo vệ mình.” Trúc Hoa Nguyệt kiên cường nói.

Lúc này, Lý Phàm mới không nói gì nữa, nếu như đối phương đã muốn đi cùng thì anh cũng không ngại cho đối phương đi cùng, nếu như đối phương đi cùng thì cũng giải quyết nhanh hơn một chút.

Nghĩ đến đây, lúc này anh mới không từ chối Trúc Hoa Nguyệt nữa.

Trước tiên anh với Trúc Hoa Nguyệt đi vào trong một cửa hàng bán quần áo, nếu như trực tiếp mặc quần áo này đi thì sẽ dễ dàng bị nhận ra, Lý Phàm nhất định phải cải trang mới được.

Vẫn may là mùa đông, như vậy có quàng khăn cũng sẽ không dễ dàng bị nhận ra, Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt đi đến một cửa hàng bán quần áo hiệu.

Lúc hai người đi vào, nhân viên phục vụ vừa mới định chào đón, khi cô ta nhìn thấy Lý Phàm ăn mặc không phải là hàng đắt tiền, nụ cười của cô ta lập tức đông cứng lại.

Cô ta còn tưởng là một khách hàng rất giàu có, khi cô ta nhìn thấy Lý Phàm thì cô ta lập tức ngó lơ, trong lòng thì lại xem thường Lý Phàm.

Lý Phàm không trực tiếp hỏi giá cả mà lựa chọn một bộ quần áo có thể bao trùm cả thân thể, không dễ dàng bị người khác phát hiện, anh nói: “Những thứ này bao nhiêu tiền.”

Nhân viên phục vụ cho là Lý Phàm chỉ lấy xuống một bộ hỏi giá, ai biết được đối phương lại trực tiếp lấy một bộ nhiều tiền như thế đặt cùng một chỗ, trực tiếp hỏi cô ta giá cả, cái này hoàn toàn không đi theo con đường bình thường.

Nhân viên bán hàng nữ lộ ra vẻ khinh bỉ, nói: “Tôi khuyên là anh đừng có mua nhiều như thế.”

“Tại sao?” Lý Phàm hỏi.

Nhân viên bán hàng nữ xem thường thẳng mặt: “Quần áo này ít nhất cũng ba mươi triệu một cái, một bộ đồ này, chậc chậc…”

Cô ta cũng không tiếp tục nói nữa, nhưng mà Lý Phàm có thể hiểu được lời nói bóng gió của đối phương, câu nói mà cô ta muốn nói đó chính là dựa vào thân phận của anh thì không mua nổi đâu.

Lý Phàm cũng không cảm thấy bất ngờ, lúc anh vừa mới bước vào anh đã chuẩn bị tốt tâm lý bị trào phúng, anh cười nói: “Cô cứ trực tiếp nói giá cho tôi là được rồi, đừng có nói những thứ vô dụng.”

Sau khi nhân viên bán hàng nữ nghe xong, cô ta liền ngây ngẩn tại chỗ, cô ta vô cùng kinh ngạc đối với kết quả này, sau đó cô ta lại khinh bỉ nói: “Anh có tiền hả? Tôi khuyên anh vẫn đừng có cậy mạnh.”

Lý Phàm thản nhiên nói: “Tôi có tiền hay không thì có liên quan gì đến cô.”

Nhân viên bán hàng nữ cười khẩy một tiếng rồi nói: “Bộ quần áo này có giá ít nhất là ba trăm triệu, anh có thể mua nổi không?”

Lúc đầu, Trúc Hoa Nguyệt đã chọn mấy bộ quần áo, khi cô ta nghe thấy quần áo đắt như vậy, cô ta lập tức xấu hổ, cảm thấy như thế này quá phung phí.

Cô ta cho rằng một bộ cũng chỉ hơn ba trăm nghìn, ai biết một bộ lại có giá ít nhất là ba mươi triệu.

Lúc nhân viên bán hàng nữ và Lý Phàm đang đôi co với nhau, đột nhiên lại có một tên nhà giàu mới nổi ôm một cô gái xinh đẹp trang điểm đậm mặc áo lông chồn đi vào.

Sau khi người phụ nữ xinh đẹp khoác lông chồn nhìn thấy Lý Phàm thì lập tức âm dương quái khí nói: “Ôi chao, cửa hàng này của các người có phải là cửa hàng hiệu không vậy.”

Nhân viên bán hàng nữ vội vàng nói lại: “Cửa hàng của chúng tôi đương nhiên là cửa hàng bán đồ hiệu rồi, cô nhìn tấm bảng này đi, tuyệt đối không phải là giả.”

Người phụ nữ đó cười nhạo rồi chỉ vào Lý Phàm: “Nếu như là cửa hàng bán đồ hiệu chính gốc, tại sao lại có một tên nhà quê trong đó vậy?”

Nhân viên bán hàng nữ mới phản ứng được người phụ nữ nói bóng nói gió, cô ta nhìn về phía Lý Phàm, mới biết được Lý Phàm đã ảnh hưởng đến nhãn hiệu cửa hàng của cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.