Nhìn thấy tên Ác Linh kia chỉ còn một chút nữa là sẽ tới gần, thì Diệp Mặc chẳng dám do dự nữa, liền bỏ lại đằng sau mấy cái trận pháp theo dõi, sau đó tiến vào trung tâm 'Hư không viêm' mầu đỏ sẫm. Hắn còn chưa thực sự tiến vào bên trong 'Hư không viêm' thì toàn bộ áo giáp trên người của hắn đã hóa thành khí rồi.
Lúc này, Diệp Mặc cũng không dám sử dụng 'Đại đỉnh tám cực' để phòng ngự nữa, mà lập tức tiến vào trong Thế giới trang vàng. Hiện tại hắn chỉ có thể hy vọng là Thế giới trang vàng của hắn sẽ không xảy ra chuyện gì bên trong vùng 'Hư không viêm' này. Một khi Thế giới trang vàng bị 'Hư không viêm hỏa' hòa tan, thì hắn cũng chỉ còn nước chờ chết mà thôi.
Vừa tiến vào trong Thế giới trang vàng, thì Diệp Mặc phát hiện toàn bộ áo giáp trên người mình không còn gì nữa, ngay cả da thịt trên cơ thể cũng là một mảng đỏ bừng. 'Hư không viêm' thật là lợi hại. Diệp Mặc hít một hơi lạnh, loại nhiệt độ kinh khủng này, cho dù là luyện thể tới Thần Cảnh thì chắc cũng khó có thể mà bảo trụ được thân thể không bị thiêu hủy.
Sau khi Diệp Mặc nuốt xuống mấy viên đan dược, thì mới tỉ mỉ quan tâm tới Thế giới trang vàng của mình. Một lát sau thấy Thế giới trang vàng cũng không có điều gì bất thường, thì Diệp Mặc mới thở dài một hơi.
Cũng phải, Thế giới trang vàng của mình là sản vật của khai thiên lập địa, nếu như dễ dàng bị 'Hư không viêm’ kia thiêu hủy như vậy, thì cũng không thể gọi là thứ từ từ thời khai nguyên được
Không lo lắng tới Thế giới trang vàng nữa, thì lúc này Diệp Mặc mới rãnh rỗi nhớ tới cái bóng đen Ác Linh kia. Vốn tên Ác Linh là một cái bóng đen ngòm, nhưng sau khi bị hắn tự bạo trận pháp cấp chín, thì hiện tại đã có chút mờ đi rồi. Nhưng tốc độ của tên Ác Linh này vẫn nhanh vô cùng, thoáng cái đã đảo quanh phía ngoài 'Hư không viêm' một vòng rồi. Diệp Mặc thông qua trận pháp theo dõi, thì thấy tên Ác Linh kia vòng vo mấy vòng lớn. Với tốc độ như vậy, thì một khi bị tên Ác Linh này nhìn chằm chằm vào, chắc chắn sẽ khó sống.
Tên Ác Linh kia sau khi lòng vòng mấy vòng, thì có vẻ như rất không cam tâm, lại cố gắng thử lao vào trong 'Hư không viêm' mầu đỏ sậm. Lúc này Diệp Mặc lại càng hoảng sợ, tên Ác Linh này sẽ không trâu bò như vậy chứ? Ngay cả 'Hư không viêm' cũng không sợ?
Diệp Mặc rất nhanh đã biết rằng lo lắng của mình là thừa rồi. Tuy rằng hắn không nghe được thanh âm của Ác Linh, nhưng có thể cảm giác được tên Ác Linh kia hẳn là đã kêu lên một tiếng rất thê thảm, từng làn khói xanh từ trên người Ác Linh bốc lên. Tên Ác Linh này lại một lần nữa mờ đi một ít.
Trong lòng Diệp Mặc sảng khoái vô cùng. Cái tên Ác Linh kia cứ chết cháy luôn là hay nhất. (DG: Anh ăn cái gì mà khôn thế @_?)
Tên Ác Linh kia bị 'Hư không viêm' thiêu cho bốc khói, nên hiển nhiên đã vô cùng kiêng kỵ với 'Hư không viêm' này. Sau khi Ác Linh đã ra tới khu vực an toàn, thì cũng không nguyện ý rời đi, vẫn cứ vòng quanh bên ngoài 'Hư không viêm’ không ngừng. Diệp Mặc thực sự không hiểu được, tên Ác Linh kia hẳn phải nghĩ rằng mình chắc chắn không thể nào sống được ở chỗ này chứ, vậy tại sao vẫn còn cố gắng ở lại chỗ này không đi?
Biết tên Ác Linh kia không dám tiến vào trong trung tâm 'Hư không viêm', thì Diệp Mặc cũng yên tâm, không tiếp tục quan sát nữa, mà lại thử ném ra bên ngoài mấy cái trận bàn. Trận bàn mà hắn ném ra ngoài, đều lập tức tan biến, nhưng Diệp Mặc vẫn có thể nhìn lướt qua một chút tình hình bên trong 'Hư không viêm' này.
Hiện tại hình như hắn đang ở một thông đạo lốc xoáy 'Hư không viêm', xung quanh có vô số ‘Hư không viêm nhận’ quay cuồng uốn lượn. Còn Thế giới trang vàng thì liên tục bị những đợt ‘Hư không viên nhận’ quay cuồng này nhấn chìm xuống, dường như vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Đây là chỗ duy nhất có thể đi ra ngoài sao? Diệp Mặc bỗng nhiên hoài nghi lời nói của lão Hắc. Thứ nhất, lão Hắc nói cái lối đi này sau khi đi vào, thì khả năng tử vọng là 99.99%. Ngay từ điểm này đã là sai rồi, vì hiện taị Diệp Mặc chắc chắn, một khi tiến vào lối đi này thì sẽ phải chết, căn bản là tử vong 100% rồi. Nếu như hắn không có Thế giới trang vàng, thì sẽ ra sao?
Thứ hai, tin tức lão Hắc nói lúc trước vừa sai lệch, vừa xúi quẩy. Y nói tại Hắc Thạch thành có linh vật, kết quả khiến cho mình đi chọc vào cái tên Ác Linh kia, rồi lại bị Ác Linh truy sát vào chỗ này.
Lời lão Hắc nói thật sự là không thể tin mà. Diệp Mặc thầm than một tiếng, xem ra vẫn chỉ có thể trông đợi vào chính mình mà thôi. Sau khi cảm thán, thì Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ tới, lời nói của lão Hắc dường như cũng không phải là không thể tin. Nếu như Tác An Sơn rơi vào chỗ này, thì lão chẳng phải là chỉ cần dùng 'Ly minh hỏa' biến ảo ra thành một cái vòng bảo hộ bằng lửa, là có thể ngăn cản loại nhiệt độ kinh khủng của 'Hư không viêm' này rồi sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc thậm chí muốn tự mình đi ra ngoài một chút, sau đó dùng 'Vụ liên tâm hỏa' của mình để thử xem, liệu có thể ngăn cản được nhiệt độ trong 'Hư không viêm' này không. Nhưng thỉnh thoảng, hắn vẫn thấy qua trận bàn theo dõi một góc của 'Hư không viêm’, khiến cho hắn phải bỏ đi cái suy nghĩ này. Cái 'Hư không viêm' này quả thật là đáng sợ, nếu như vạn nhất bản thân không kịp trở lại Thế giới trang vàng thì làm sao?
Diệp Mặc đi tắm táp một chút, sau đó thay một bộ đồ sạch sẽ, lúc này mới lấy nhẫn trữ vật của Tác An Sơn ra. Với hắn mà nói, thì từ khi tiến vào trong 'Vết nứt hư không' này, thu hoạch lớn nhất là luyện thể tới Kiếp Cảnh và nhẫn trữ vật của Tác An Sơn. Hắn vô cùng kỳ vọng ở nhẫn trữ vật của Tác An Sơn, vì Tác An Sơn đã xưng bá tại Hắc Thạch thành nhiều năm như vậy, sao có thể không có đồ tốt được chứ?
Cấm chế bên trong chiếc nhẫn trữ vật của Tác An Sơn rất phức tạp, nhưng đối với Diệp Mặc thì chẳng qua là chỉ tốn thêm chút thời gian mà thôi.
Diệp Mặc cẩn thận xóa bỏ cấm chế đi, sau đó đưa thần thức quét vào trong chiếc nhẫn. Nhất thời hắn liền ngây dại, mà hắn ngây dại không phải là vì không gian rộng lớn của chiếc nhẫn này lớn hơn của Phương Ức Tông rất nhiều, mà là vì hắn nhìn thấy tới mấy trăm cái linh mạch cực phẩm chồng chất lên nhau, thoạt nhìn giống như là một con đường dài mầu trắng ngà vậy.
Đối diện với đống linh mạch chồng chất là một đống các loại khoáng thạch quý hiếm cũng chồng chất như một ngọn núi. Cả hai thứ đều vô cùng chói mắt.
Mà thứ khiến cho Diệp Mặc kích động nhất chính là một cái ụ đá được ném bừa vào một góc trong chiếc nhẫn. Diệp Mặc liền lấy cái ụ đá ra trước tiên, sau đó hắn nhìn được trên mặt của ụ đá này có một chữ Hỏa.
Thấy được chữ này, thì trong lòng Diệp Mặc liền mừng như điên. Đây chính là một trong những ụ đá Ngũ Hành mà hắn cần tìm. Hiện tại thì Thế giới trang vàng của hắn chỉ còn thiếu một cái ụ đá nữa mà thôi.
Hiển nhiên là cả Phương Ức Tông và Tác An Sơn đều là những cường giả đứng trên đỉnh, đều biết được cái ụ đá này chính là kỳ bảo. Nhưng chỉ là cả hai tên đó cũng không thể nào biết được rốt cuộc là cái ụ đá này là lọa kỳ bảo gì mà thôi. Bọn họ chắc cũng có thể nhìn được chữ trên ụ đá này, nhưng chắc không thể hiểu rõ được như hắn mà thôi.
Có lẽ những ụ đá này chỉ cần đặt ở tiểu thế giới khác, thì có thể hình thành được Ngũ Hành. Diệp Mặc nghĩ tới điểm này, thì nhất thời trở nên khẩn trương. Nếu là như vậy, thì cái ụ đá còn lại, hắn phải đi đâu tìm đây? Một khi đã được tu sĩ khác thu lấy, thì lẽ nào hắn lại phải đoạt nhẫn trữ vật của người ta rồi tìm kiếm sao?
Tác An Sơn có được cái ụ đá này là ở trong số những tu sĩ Hóa Chân khác hay sao? Có lẽ là lão ta cũng không hề tận lực đi tìm ụ đá, nhưng bản thân mình thì tuyệt đối không thể nào có loại vận khí tốt như lão được.
Không đúng, có lẽ ngoại trừ chiếc nhẫn này, thì Tác An Sơn còn có nhẫn trữ vật khác, hoặc ít nhất là có một chiếc nhẫn trữ vật khác. Diệp Mặc lập tức nghĩ rằng hắn đã bị lừa rồi.
Bởi vì bên trong nhẫn trữ vật này của Tác An Sơn không có được mấy viên linh thạch, cũng không có quá nhiều pháp bảo chân khí. Chỉ có mấy bình đan dược bình thường và một vài món chân khí mà thôi. Còn trong nhẫn trữ vật của Phương Ức Tông mà hắn lấy được, có tới năm trăm triệu linh thạch, cho nên dựa theo suy đoán của Diệp Mặc, thì linh thạch của Tác An Sơn nhất định là phải nhiều hơn cả Phương Ức Tông chứ không thể ít hơn được. Nhưng thực tế thì Diệp Mặc chỉ thấy trong nhẫn trữ vật của Tác An Sơn có vài viên linh thạch và một số bộ pháp bảo phòng ngự chân khí mà thôi.
Diệp Mặc cũng không biết, thật ra là hắn đã nghi oan cho Tác An Sơn rồi. Tác An Sơn là người tự phụ như vậy, thì sao có thể dùng hai chiếc nhẫn trữ vật được? Với lão mà nói, thì cuộc sống chỉ có chờ giây phút phi thăng mà thôi. Lão và Diệp Mặc cũng giống nhau, ngoại trừ linh mạch cực phẩm là còn có chút tác dụng ra, thì cái thứ như linh thạch tại Hắc Thạch thành này căn bản là đồ thừa.
Cho nên linh thạch và các loại pháp bảo cấp thấp khác thì lão đều cấp cho vợ lão là Hướng Nhạn và con trai Tác Chi Duyệt dùng. Đáng tiếc là trước đây Diệp Mặc không cướp nhẫn trữ vật của Tác Chi Duyệt, nếu như hắn cướp nhẫn trữ vật của Tác Chi Duyệt thì khẳng định sẽ kiếm được nhiều thứ hơn cả nhẫn trữ vật của Tác An Sơn.
Tuy rằng Diệp Mặc đoán Tác An Sơn vẫn còn rất nhiều thứ tốt mà hắn không lấy được, nhưng Diệp Mặc cũng không quá để ý. Thu hoạch của hắn đã rất nhiều rồi, có linh mạch cực phẩm, có thêm một đống tài liệu luyện khí, thì hắn còn cần cái gì nữa? Chủ yếu nhất chính là hắn tìm được một cái ụ đá nữa.
Diệp Mặc còn muốn nhìn xem tình huống tên Ác Linh kia hiện như thế nào, nhưng nhìn qua trận bàn theo dõi thì không thấy rõ được gì mấy, hiển nhiên là do hắn lúc này đã ở khoảng cách hơi xa một chút rồi, cho nên hắn cũng không quan tâm nữa.
Hiện tại hắn có được nhiều linh mạch như vậy, nên trực tiếp dùng luôn bẩy cái linh mạch cực phẩm cấp linh lực cho trận bàn thời gian, sau đó bắt đầu luyện khí.
Hiện tại thì tài liệu trên người hắn nhiều hơn nhiều so với linh thảo, vì lúc trước ở Tây Tu thành, thì trưởng lão Ngưu Nhữ Dương của thương hội Tây Tu thành đã tặng cho hắn rất nhiều tài liệu luyện khí với mục đích giao hảo, cho nên hiện giờ tài liệu luyện khí của hắn nhiều không kể xiết. Mà lúc này hắn lại lấy được từ trong nhẫn trữ vật của Tác An Sơn thêm rất nhiều tài liệu luyện khí nữa, cho nên hắn sử dụng rất nhiều tài liệu cực phẩm để luyện tập luyện khí. Diệp Mặc phỏng chừng là ngoài hắn ra, không có bất kỳ một ai dám tiêu xài xa xỉ như vậy cả?
Không thèm để ý đến đẳng cấp của tài liệu, đem tất cả luyện tập luyện khí với quy mô lớn. Hơn nữa lúc này 'Vụ liên tâm hỏa' đã là mầu lam nên chỉ một tháng sau trong trận bàn thời gian, Diệp Mặc đã không còn luyện chế ra loại chân khí hạ phẩm thứ phẩm nữa. Ba tháng sau, Diệp Mặc đã có thể tiện tay luyện chế ra chân khí trung phẩm rồi. Sau sáu tháng, thì Diệp Mặc đối với chân khí thượng phẩm mình luyện chế ra cũng đã có chút hài lòng.
Một năm sau, Diệp Mặc đã luyện chế ra được một kiện chân khí cực phẩm phẩm chất cực cao. Không dừng lại ở đó, toàn bộ tài liệu đẳng cấp đạt đến trình độ nhất định đều được hắn tiếp tục luyện chế ra một đống lớn chân khí cực phẩm nữa.
Mà lúc này, hắn cũng đã dùng hết hơn nửa số tài liệu khổng lồ mà hắn có.
Diệp Mặc nhìn một đống phế liệu mà hắn luyện chế hỏng, trong lòng cũng phải thầm than. Liệu có ai có thể hoang phí như hắn được chứ? Tiêu hao bẩy cái linh mạch cực phẩm để khởi động trận bàn thời gian, tiêu hao vô số tài liệu cấp tám cấp chín để luyện tập luyện khí? Hơn nữa hắn còn có 'Tam sinh quyết' và 'Vụ liên tâm hỏa' mầu lam, mà vẫn không thể trở thành một tông sư luyện khí đỉnh cấp, thì thật sự là hắn có thể đi mua một miếng đậu hũ về đập đầu vào tự tử rồi.
Sau khi đã vững chắc trình độ tông sư luyện khí cửu phẩm, thì Diệp Mặc biết hắn đã không cần phải tiếp tục luyện tập nữa. Nếu luyện nữa, thì chắc sẽ luyện ra tiên khí mất. Mà tạm thời thì dù muốn luyện chế tiên khí, thì những tài liệu này cũng chưa chắc đã đủ đẳng cấp, cho dù là có tài liệu để luyện chế ra tiên khí, thì ở bên trong Thế giới trang vàng này cũng không thể nào mà luyện chế được tiên khí.
Tại Tu Chân Giới, một khi tiên khí xuất thế thì sẽ xuất hiện Lôi Kiếp, những hiện tại thì Thế giới trang vàng của hắn còn chưa hoàn thiện, thì không thể nào có Lôi Kiếp được.
Diệp Mặc thu hồi lại trận bàn thời gian. Khi đứng lên, thì chính bản thân hắn cũng có chút hoài nghi về thành tích của mình. Đan Vương Thiên cấp cửu phẩm, tông sư luyện khí cửu phẩm và tông sư trận pháp cấp chín. Đây là thành tích mà một tu sĩ có thể hoàn thành được sao?
- Có thể mình nên đi học chế phù rồi!
Diệp Mặc lắc dầu tự nói vui một câu. Hắn vừa nói vừa lắc đầu như vậy, đương nhiên là vì không phải thực sự muốn đi học chế phù rồi. Mà là vì hắn phát hiện nghề phụ của mình đều đã hoàn thiện, đạt tới đỉnh cấp tại Tu Chân Giới rồi. Mà nghề chính của hắn là tu luyện, thì lúc này vẫn chỉ là tu vi Hóa Chân sơ kỳ, ngay cả tu vi luyện thể cũng chưa đạt tới Thần Cảnh.
Đã ở bên trong Thế giới trang vàng một tháng, Diệp Mặc lại lần thứ hai ném mấy trận bàn theo dõi ra bên ngoài. Lúc này, hắn muốn biết Thế giới trang vàng đã trôi tới nơi nào rồi.