Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 54: Chương 54: Mạng Người Quan Trọng




“Đúng vậy, bởi vì thế nên tôi và Dịch Chi đều hoài nghi Lưu Diên. Nhưng không có chứng cứ xác thực, lại không có dấu vết gì chứng minh liên quan đến hắn ta. Đúng rồi, có một điểm rất kỳ lạ.”

“Nói đi, nói một hơi đi, đừng có nói ngắt quãng, người nghe sẽ thấy khó chịu.” Lúc này, tên đầu trọc đã nghiêm túc lắng nghe hơn.

Triệu Nguyên cũng là một người có tiếng trong Hình Ngục, nhưng lại không đồng đạo với tên đầu trọc, nên không có khoảng cách thứ bậc với nhau. Có chuyện xin người ta giúp đỡ, tự nhiên ông ta sẽ khiêm tốn hơn. Ông ta nói: “Người này không có mặt, cơ thể khô quắt, không có đặc điểm nhận dạng đặc biệt, quần áo cực kỳ bình thường. Vì thế, tôi không tra ra được thân phận người này. Nhà họ Trần lại không có ai mất tích. Do đó, vụ án này lâm vào bế tắc. Mà điều khiến tôi và quan trên cảm thấy quỷ dị chính là người này có khả năng không phải chết vì bị đâm trúng tim, hay chết vì bị mất máu quá nhiều.”

Hả?

Lời này cùng lời nói lúc nãy hơi mâu thuẫn với nhau.

Cố Duệ: “Lúc nãy ông còn nói vết thương trí mạng…”

“Vết thương trí mạng đúng là trí mạng nhưng chưa hẳn là nguyên nhân dẫn đến cái chết. Nguyên nhân chết có rất nhiều loại. Có thể người này bị thương nhưng để quá lâu, không có người cứu chữa, tất nhiên sẽ chết. Đêm quá lạnh, người này cũng có khả năng chết vì cóng. Nếu người này mang bệnh trong người, vậy thì… càng khó nói.”

Thậm chí còn có khả năng đói chết.

Lý Đại Hùng cái hiểu cái không gật đầu. Cố Duệ cảm thấy nguyên nhân chết có thể chia ra làm ba loại là bệnh tật, môi trường và con người.

Không ngờ Hình quan thời cổ đại đã có khái niệm này.

“Cho nên ý ông là không tra ra thân phận người chết, không tra ra nguyên nhân tử vong? Ngay cả thời gian tử vong cũng không tra ra được? Nếu không phải người nhà họ Trần thì là người bên ngoài. Nhưng người bên ngoài có thể ở trong nhà họ Trần giữa đêm hôm như thế sao? Trong thành có giờ giới nghiêm, trừ khi là quân thủ thành hoặc người có chức quan đang chấp hành nhiệm vụ, thân phận đặc biệt, như thế hẳn không khó tra ra mới đúng chứ?”

“Chính là thế. Chúng tôi đã tra qua nhưng không phải là loại người này. Trước mắt, chúng tôi đang hoài nghi là trộm đêm. Nhưng loại người này càng khó tra hơn. Phần lớn những tên trộm đêm đều giảo hoạt, sao có thể bị chết thảm trong nhà họ Trần được… Cũng có khả năng là phu canh. Chúng tôi đã điều tra theo hướng đó. Nhưng nhóm phu canh đều gõ chiêng theo ca. Bên tôi đã cho người qua đó kiểm tra, không có người nào mất tích cả.”

Triệu Nguyên và người của phủ U Châu không phải không có năng lực, chỉ là manh mối cứ dẫn bọn họ vào ngõ cụt. Hơn nữa, thi thể quỷ dị, thời gian cấp bách, bọn họ còn có áp lực từ bên trên đè xuống. Chính vì thế, lúc này Triệu Nguyên mới tìm tới Khuê Sơn. Cố Duệ cảm thấy… chắc chắn Lư Dịch Chi đã đánh tiếng gì đó ở phía sau. Nếu không thì chẳng lẽ phủ nha U Châu không tìm được Hàng Sư nào khác sao?

Nhưng cô cũng không cảm thấy Lư Dịch Chi có tâm tư đặc biệt nào với Khuê Sơn. Lợi ích không giao nhau, dù là gia tộc của anh ta hay công việc, thì những thứ đó và Khuê Sơn đều như bèo nước gặp nhau, không có xung đột, không có mâu thuẫn và cũng không hỗ trợ lẫn nhau. Hơn nữa, Lư Dịch Chi chẳng phải là người thích lo chuyện bao đồng. Vậy thì chỉ còn nguyên nhân cá nhân.

Trên phương diện cá nhân, Lư Dịch Chi có ấn tượng tốt với Khuê Sơn nên muốn dìu dắt một phen.

Nếu đã vậy…

Cố Duệ giương mắt nhìn tên đầu trọc. Anh ta đang vùi đầu ăn canh. Ực, chóp chép, chóp chép, ừng ực… Anh ta ăn nhiệt tình đến mức chỉ nghe thấy tiếng nhai thức ăn.

Lý Đại Hùng nghe mà muốn rục rịch. Mấy năm nay, cậu ta và Cố Duệ ở trong núi khổ tu, rất ít khi rời núi. Hơn nữa cậu ta vẫn còn là một thiếu niên, vẫn muốn đi đây đi đó, nên bây giờ đã không nhịn nổi nữa rồi.

“Sư phụ, mạng người quan trọng…”

Tên đầu trọc háy cậu ta một cái: “Sư phụ cậu còn đang bị thương đấy! Không sợ ta hi sinh một cách oanh liệt à?”

Cố Duệ: “Vậy thì càng phải đi!”

Lý Đại Hùng: “Đúng, đúng!”

Cái con khỉ nhà cậu!

Một câu nói đại nghịch bất đạo như thế, tên đầu trọc chỉ liếc mắt xem thường. Triệu Nguyên thầm kinh ngạc nhưng chỉ nghĩ đây là môn phái nhỏ, không có nhiều quy tắc.

Từ đầu đến cuối, ông lão đều vùi đầu ăn thịt, giống như việc này chẳng quan tâm gì đến lão cả.

Như thế, cuối cùng là đi hay không đi?

Thanh Vũ không nói gì. Cậu ta chỉ là người dẫn đường, còn chuyện khác cậu ta mặc kệ.

Triệu Nguyên không khoanh tay chịu chết. Ông ta chậm rãi nói: “Khang đại sư bị thương nhưng đừng quá mức lo lắng. Chỉ đến đấy xem xét một chút để xác định chuyện ấy đến cùng có phải do tà ma gây ra hay không thôi. Nếu phải thì tại hạ với quan trên, thậm chí là Thứ sử bên kia sẽ mời người của phái Ngọc Đường ra tay. Nếu không phải, vậy thì mọi người đều vui, Hình Ngục bọn tôi sẽ ra tay. Cho dù có phá án được hay không cũng không làm xấu danh tiếng của Khuê Sơn.”

Uầy, chuyện tốt như vậy, nếu không đi thì rất đáng tiếc. Huống chi việc này còn giúp Khuê Sơn tăng thêm ấn tượng tốt với quan phủ U Châu, sau này muốn làm gì cũng dễ dàng hơn.

Cố Duệ quả nhiên nhìn thấy tên đầu trọc dao động.

Triệu Nguyên tung ra đòn sát thủ.

“Chỉ cần Khuê Sơn nguyện ý rời núi, đầu tiên sẽ có một trăm lượng dâng lên cho ngài. Nếu tra ra là có tà ma, ngài lại có hai trăm lượng nữa… Đương nhiên tiền bạc của phủ nha đều có định mức, không thể đưa nhiều nhưng nhà họ Trần thì… không thiếu tiền.”

Ấy, đây là ám chỉ trắng trợn.

Ám chỉ rõ ràng như vậy, ngay cả tên thổ tặc Lý Đại Hùng nghe mà hai mắt sáng trưng.

Tên đầu trọc sờ cằm rồi bỗng nhiên nói: “Khỉ, cô cảm thấy thế nào?”

Hả? Sao lại hỏi đồ đệ?

Cố Duệ: “Khuê Sơn chúng ta không phải hạng người thấy tiền là sáng mắt.”

A… Thanh Vũ nhướng mày.

“Nhưng mạng người quan trọng. Dù sư phụ bị thương, cũng nguyện ý hy sinh vì dân chúng. Thân là đồ đệ của người, cho dù tài hèn học ít, năng lực không đủ nhưng đồ đệ vẫn sẵn lòng đi cùng sư phụ…”

Nghe thật rộng lượng, thật tốt đẹp! Suýt chút nữa tôi đã tin rồi đấy!

Thanh Vũ chửi thầm trong lòng. Tên đầu trọc hơi mỉm cười: “Thật ra cô muốn vào thành chơi một chút chứ gì!”

Cố Duệ: “Ăn cơm, ăn cơm nào. Đồ ăn nguội cả rồi.”

Thổ tặc!

Tên đầu trọc hừ lạnh nhưng cũng đồng ý lời mời của Triệu Nguyên: “Ừm, lời nó nói chính là suy nghĩ của tôi. Đi xem là được!”

Đạt được điều mình muốn, Triệu Nguyên cười đầy vui mừng. Nhưng nụ cười trên môi ông ta chợt cứng lại. Dù là vẻ mặt hay ánh mắt đều chứa đựng sự sững sờ.

Hửm? Triệu Nguyên không phải là một người thất lễ như vậy. Thanh Vũ theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Triệu Nguyên rồi cũng sững người lại.

Người này là…

Yêu Yêu bưng trà đi tới.

Anh vốn không phải người tham ăn, lại không thích tiếp xúc với người lạ. Những lúc thế này, anh đều pha trà ở phòng bếp mà không ra ngoài, bọn Cố Duệ đã quá quen với điều đó. Nhưng lúc này, anh ra ngoài, phản ứng của hai người này…

Cũng bình thường thôi!

Yêu Yêu anh ấy…

Ngón tay Cố Duệ gõ lên bàn. Hai người kia hoàn hồn lại. Hai người này đều là những kẻ lão luyện nên không che giấu, cũng không thấy xấu hổ. Triệu Nguyên cười nói: “Khuê Sơn quả nhiên là nơi địa linh nhân kiệt.”

Không sai!

Lý Đại Hùng, tên đầu trọc và ông lão gật đầu.

“Người ông ấy nói không bao gồm ba người mấy người. Ít nhất là về mặt giá trị nhan sắc.” Cố Duệ ăn no, uống một ngụm trà, sẵn tiện “vả mặt” ba người kia.

“Cô thì đẹp ha! Hai năm trước cô vẫn là một con khỉ.”

“Khỉ cũng sẽ tiến hóa, đúng không, Yêu Yêu?” Cố Duệ sờ mặt mình và nhướng mày hỏi. Cô cũng xem như trẻ trung, thanh tú. Đấy còn chưa nói đến khí chất đường hoàng trên người cô.

Yêu Yêu: “Ừm… con khỉ thành tinh.”

Cố Duệ: “…”

Mọi người cười phá lên.

Khi đi, tên đầu trọc mang theo hai trong ba đồ đệ.

Lúc sắp xếp đồ mang theo, Cố Duệ lấy túi đeo lưng ra, nhìn Yêu Yêu chu đáo giúp cô chuẩn bị đồ sinh hoạt.

Cô không hỏi vì sao Yêu Yêu không xuống núi… Chỉ hỏi Yêu Yêu có muốn cô mang gì về cho anh không.

“Không có, tôi không muốn gì cả. Tuy mấy năm nay cô có tiến bộ nhưng bên U Châu cử Triệu Nguyên tới đây, có nghĩa là mọi chuyện không hề đơn giản như những gì ông ta nói.”

Cố Duệ nghe vậy thì nhìn Yêu Yêu thật kỹ. Yêu Yêu ngẩng đầu nói: “Không cần thắc mắc tại sao tôi không xuống núi mà lại biết nhiều chuyện như thế. Trước khi cô tới đây, sư phụ hay kể cho tôi một ít chuyện dưới núi.”

“Sau khi tôi đến đây, hình như sư phụ rất ít nói.”

“Có lẽ là biết tôi không nhàm chán.”

Yêu Yêu bình tĩnh nói. Cố Duệ bật cười.



Con đường dẫn lên Khuê Sơn này tính ra Cố Duệ đã đi qua một lần. Mặc dù lúc đó cô lên núi, bây giờ thì xuống núi nhưng lúc này, trong cô ẩn chứa cảm giác lưu luyến khó hiểu.

“Làm gì thế? Không nỡ thì quay về đi!”

Tên đầu trọc không kiên nhẫn nói. Cố Duệ u buồn trả lời: “Tôi chỉ muốn nhìn xem mấy gian phòng cũ của chúng ta trông từ xa xấu như thế nào thôi.”

Hai thầy trò này đã quen đấu võ mồm với nhau. Triệu Nguyên nhìn tên đầu trọc thầm đánh giá. Tên đầu trọc nói bản thân bị thương, nhưng Triệu Nguyên nhìn không ra anh ta bị thương ở chỗ nào.

Còn cô gái tên Cố Duệ này thoạt nhìn có vẻ hướng ngoại, nhưng thật ra lại như bất hiển sơn bất lộ thủy (*). Về phần Lý Đại Hùng đang vác túi, vừa đi vừa lẩm bẩm thì Triệu Nguyên tạm thời xem nhẹ.

Đương nhiên, Triệu Nguyên cũng tạm thời bỏ qua ông lão chỉ biết ăn với nằm phơi nắng và bỏ qua cả đại mỹ nhân với vẻ đẹp khuynh thành khuynh quốc, điên đảo chúng sinh và không xuống núi kia.

Triệu Nguyên cũng quay đầu nhìn lại theo Cố Duệ. Ông ta nhìn dãy phòng rách nát trên núi, trong lòng thầm nghĩ Khuê Sơn này không tầm thường.



U Châu là thành trì quân sự trọng yếu nên hàng ngũ phòng vệ rất mạnh. Tường thành được xây rất cao. Ngay cả cửa thành cũng được kiểm tra nghiêm ngặt.

Mấy người Cố Duệ cưỡi ngựa đến đây, so ngồi xe ngựa thì nhanh hơn rất nhiều. Chưa đến hai ngày, bọn họ đã tới được thành U Châu. Lúc đến cửa thành, Triệu Nguyên trình lệnh bài ra mới có thể trực tiếp vào thành.

Cố Duệ đi theo phía sau, nhìn hàng dài dân chúng đang xếp hàng chờ ở một bên. Có người chỉ ghé ngang qua đây, muốn vào thành dạo chơi một ngày, có người từ các thôn xóm vào thành để họp chợ, có người muốn vào thành mua một ít đồ dùng. Vì thế, khung cảnh ở đây rất náo nhiệt. Tuy rằng ở đây không thể so với thế giới hiện đại nơi cô ở nhưng cũng được tính là một thành trấn phồn vinh.

Trên đường đi, Triệu Nguyên đã được nghe kể đại khái về Cố Duệ, chỉ là Thanh Vũ và tên đầu trọc đã lược đi rất nhiều chuyện bí ẩn ở thôn Tiểu Dương. Bọn họ chỉ kể Cố Duệ được tên đầu trọc cứu và nhận làm đồ đệ, vì thế nên cô chưa đến U Châu bao giờ. Sau đó, Triệu Nguyên lại giới thiệu cho Cố Duệ một ít phong tục tập quán của U Châu. Nhưng đường dù dài đến mấy cũng có ngày tới nơi. Năm người vừa đến phủ nha, còn chưa nghỉ ngơi đã đi đến nhà xác kiểm tra.

Giữa trưa, ánh mặt trời oi ả. Cố Duệ không có tâm lý sợ hãi gì, lại không nghĩ có tà ma quỷ quái gì trong chuyện này. Vụ án này cô nghiêng về trường hợp giết người và chỉ trùng hợp là có điểm giống với vụ của Lưu Diên. Cô nghĩ trong lòng mọi người đã nghi thần nghi quỷ quá nhiều rồi, chỉ cần thả lỏng tinh thần một chút là ổn.

Nhưng khi bọn họ tới gần nhà xác…

Giữa ban ngày, nhà xác được đặt ở một nơi vắng vẻ, xung quanh trồng loạt cây có công dụng trừ tà như cây đào, cây liễu. Khung cảnh thoạt nhìn có vẻ đẹp mắt.

Vừa đến nhà xác, Cố Duệ hơi kiêng kị nên không vội vã bước vào. Nha dịch phụ trách trông coi nhà xác mở cửa. Cố Duệ và Lý Đại Hùng đứng nhìn cây đào mà tiếc nuối việc bỏ lỡ thời gian đào chín. Đột nhiên có tiếng “kẽo kẹt” vang lên. Âm thanh này kéo dài và nghe rất u ám, khiến cô nảy sinh một cảm giác khó hiểu. Theo bản năng, Cố Duệ quay đầu nhìn lại. Mấy người tên đầu trọc đứng trước cánh cửa đang mở của nhà xác. Nhưng cửa sổ đối diện cô cũng mở ra một cách quỷ dị. Sau đó “vèo” một tiếng. Một cái bóng trắng trôi nổi lướt ra từ trong nhà xác tối tăm. Cái thứ cứng ngắc, lạnh lẽo ấy vừa lúc lướt qua mặt Cố Duệ…

Đó là một khuôn mặt không có mặt, mang theo một mùi kỳ lạ và mùi chua chua.

Nó bay xẹt qua.

Bay vào gỗ đào và tơ liễu.

Rồi biến mất trong giây lát.

Cố Duệ sững sờ đứng đó. Lý Đại Hùng sợ hãi mở miệng.

“Á!”

Một tiếng hét chói tai vang lên.

***

(*) Bất hiển sơn bất lộ thủy: không lộ ra kẽ hở gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.