Đột nhiên Vãn Tình
cảm thấy ngay cả nước sôi cũng thật đắng chát. Cô muốn tìm ra chút sơ hở nào sau tự ttin của Tịnh Ái, muốn tìm ra rằng cô ta đang nói dối, cô
muốn mình tiếp tục bình tĩnh chống đỡ.
Nhưng mà thật sự rất khó,
bởi vì sau khi nghe những lời Tịnh Ái nói, cô đã nhận ra rằng bản thân
mình thật sự không có dũng khí để mà xác minh đáp án.
Cuối tuần
Kiều Tân Phàm hẹn bạn bè đi gánh golf, nhưng người nhận điện thoại là
Tịnh Ái, mỗi ngày anh đều bận rộn tăng ra là đã làm những gì, cô chưa
từng hỏi đến. Vãn Tình vẫn cho rằng cho Kiều Tân Phàm một chút thời
gian, anh có thể xử lý tốt những gì thuộc về quá khứ của anh. Nhưng cô
lại nhận ra rằng bản thân đã quá lạc quan, quá ngu xuẩn.
Nghĩ đến khi cô quên mình mà vọt vào biển lửa, dùng hết sức lực tìm kiếm anh,
thì anh lại ở bên cạnh Tịnh Ái. Cảm giác giống như bị ai đó đẩy ngã thật mạnh, vừa đau, vừa khổ khiến Vãn Tình bất giác nắm chặt chiếc ly trong
tay.
Tịnh Ái không tiếp tục nói thêm gì nữa, ánh mắt cô ta giống
như chiếc máy điện từ siêu nhỏ có thể quan sát mỗi một phản ứng của Vãn
Tình.
“Nếu cô Tịnh đến đây để chấn vấn những vấn đề này thì hình như là cô tìm lầm người rồi.”
Vãn Tình nghiêm túc, cô đã có ý muốn đuổi khách. Tịnh Ái đứng dậy, nhưng không lập tức bỏ đi, mà lại chua xót nói:
“Cô không hiểu Kiều Tân Phàm, nhất là quá khứ của anh.”
“Anh là hoàng tử bạch mã cao cao tại thượng, luôn mỉm cười ôn hòa với bất cứ ai, nhưng lại cũng có thể lạnh lùng đến chết người. Anh bị mắc chứng
mất ngủ, khi người khác tiến vào mộng đẹp thì anh lại cố gắng làm việc.
Anh có bệnh sạch sẽ rất nặng, ngay cả hôn cũng phải đánh răng trước. Anh có một lý trí rất lạnh lùng, luôn luôn nhìn thấu hết tâm tư người khác. Anh luôn luôn đứng thẳng, khiến người khác cảm thấy thật nhỏ bé khi
đứng trước anh ~”
“Nhưng anh ấy yêu tôi.”
“Anh ấy đã hứa,
nếu tôi còn sống, thì sẽ dùng hết mọi sự dịu dàng để chăm sóc, che chở
tôi. Nếu tôi còn sống, anh sẽ hoàn toàn thay đổi bản thân mình.”
“Sở dĩ anh ấy nuốt lời, là bởi vì anh ấy cho rằng tôi thật sự đã chết.”
Tịnh Ái nói xong câu này, ánh mắt cô ta trở nên phức tạp, sau đó lại hít sâu một hơi, nhìn Vãn Tình nói:
“Khi lần đầu tiên gặp cô, tôi liền hiểu được vì sao anh ấy lại cưới cô.”
“Hạ Vãn Tình, cô thật sự phải lừa mình dối người như thế sao?”
Lời Tịnh Ái nói hệt như cơn lốc xoắn lấy Vãn Tình, vạch trần hết những điều mà Vãn Tình không thể hiểu được. Đột nhiên Kiều Tân Phàm cầu hôn cô,
lại rất đúng lúc giúp đỡ cô, dịu dàng vô cùng, vĩnh viễn tin tưởng….
Không, trong lòng cô cố gắng kêu gào, cô chỉ muốn đập nát hết những chuyện mà Tịnh Ái nói.
Nhưng Vãn Tình lại bình tĩnh hiểu ra rằng, trốn tránh là vô dụng, khóc lóc có nghĩa là cả tôn nghiêm và hôn nhân của cô đều đã thất bại.
“Nếu
cô Tịnh cho rằng cuộc hôn nhân này làm tổn thương nghiêm trọng đến tình
cảm của cô, vậy thì cô hẳn là phải tìm Kiều Tân Phàm, chứ không phải
tôi. Nếu anh ấy cũng yêu cô, tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ trở lại bên cạnh
cô.”
Vãn Tình bình tĩnh nói, như thể mọi chuyện không hề liên
quan đến mình, điều này khiến Tịnh Ái kinh ngạc, hiển nhiên cô ta không
ngờ Vãn Tình sẽ cứng cỏi như vậy, dường như không hề bị ảnh hưởng quá
nhiều.
“Kiều bởi vì cuộc hôn nhân của cha mẹ, cho nên trở thành
một người đàn ông có trách nhiệm, đối với cô, bất quả chỉ là trách nhiệm mà thôi.”
Lời Tịnh Ái nói giống như búa tạ nện vào lòng Vãn Tình.
Tịnh Ái nói đúng, tình cảm của Kiều Tân Phàm sau một đêm nhiệt tình kia đều đã nói rõ điều này.
Kiều Tân Phàm, tất cả là như thế này sao?
Ánh mắt Vãn Tình thản nhiên nhìn Tịnh Ái, cô bình tĩnh trả lời:
“Nếu đây là sự lựa chọn của Kiều Tân Phàm, tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy. Nhưng mà tôi không hy vọng cô Tịnh cứ đến làm phiền tôi, tôi mệt
rồi, cần nghỉ ngơi.”
Vãn Tình nói xong, cô nằm xuống giường bệnh, chuẩn bị nghỉ ngơi. Tịnh Ái không nhiều lời nữa, xoay người bỏ đi.
Khoảnh khắc khi cửa phòng bệnh bị đóng lại, tay Vãn Tình bất giác nắm chặt
quần áo mình, vò đến mức nhàu nhĩ, giống như lòng của cô lúc này.
Kiều Tân Phàm, anh xuất hiện vào lúc tôi cần anh nhất, cho tôi sự dịu dàng
và tin tưởng, mà kết quả là để lại cho tôi sự tàn nhẫn thế này sao?
Sẽ không, những lời anh nói, tình cảm của anh, sự dịu dàng, ấm áp ấy không phải là gạt người mà.
Khi Vãn Tình hít sâu một hơi đứng dậy, cô cảm thấy đầu mình hơi đau, cả
người choáng váng. Nhưng cô thật sự không muốn ở trong phòng ngột ngạt,
lại càng không muốn cứ suy nghĩ miên man thế này.
Nếu thật sự như lời Tịnh Ái nói, vậy thì cô muốn hỏi cho rõ ràng, Kiều Tân Phàm có muốn tiếp tục cuộc hôn nhân không rõ ràng này hay không.
Cô không cần sự quan tâm dối trá, cô cũng không muốn làm người thế thân. Hạ Vãn Tình sau khi thất bại với Mạc Lăng Thiên, cô không cho phép mình bị ai đối
xử như thế nữa.
Khi cửa phòng mở ra, Vãn Tình không nhận ra rằng
mắt cô ngấn nước, lại nhìn thấy người ngồi xe lăn ở cửa kia, cô hơi sửng sốt, lập tức bình tĩnh lại, cô không muốn bị bất cứ ai nhìn thấy dáng
vẻ khổ sở của mình, lại càng không muốn thể hiện ra trước mặt người này.
“Cảm ơn cô, Hạ Vãn Tình.”
Giọng Mạc Lăng Thiên đã không còn sự lạnh lùng cố hữu, mà rất dịu dàng, chân
thành. Vãn Tình hiển nhiên hiểu rằng Mạc Lăng Thiên như thế này hoàn
toàn là do trận hỏa hoạn kia.
Mạc Lăng Thiên trực tiếp nói lời
cảm ơn, không hề quanh co, lòng vòng. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm
qua Vãn Tình mới nhìn thấy được một Mạc Lăng Thiên ôn hòa, nhã nhặn với
cô.
Băng gạc trắng quấn quanh đầu, vết sẹo trên khuôn mặt tuấn dù hơi tiều tụy đã đóng vảy, đùi cũng bị bó thạch cao. Vừa nhìn thấy anh
ta thế này, cô suýt chút nữa thì không nhận ra một Mạc Lăng Thiên luôn
mặc âu phục, giày da nữa.
Lúc này đây, ánh mắt luôn lạnh lùng, xa cách của anh ta đã trở nên chân thành nhìn thẳng Vãn Tình.
Lòng biết ơn này đến qua trực tiếp, bất ngờ khiến Vãn Tình không khỏi trầm
mặc. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang đề phòng dần dần trở nên lạnh lùng.