Thú Y - Lạc Tân

Chương 75: Chương 75




E&B: Strangers Ex

Thường Đình Chiêu giục ngựa chạy như điên đến ‘cấm địa’, thủ vệ nhìn thấy hắn vội vàng hành lễ, ” Tướng quân.”

Thường Đình Chiêu không nhìn hắn, chỉ nói: ” Mở cửa, ta đi vào.”

Thủ vệ khó xử nói: ” Lúc Triệu đại phu đi vào đã dặn dò, hôm nay phải thí nghiệm thực tiễn, nói là bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào, sẽ gặp nguy hiểm.”

Thường Đình Chiêu tà mắt liếc hắn một cái, đúng là phản rồi, ngay cả đến hắn cũng dám ngăn cản!

Thường Đình Chiêu giận dữ, ” Bản tướng quân cũng không thể sao?”

Thủ vệ cười hắc hắc nói: ” Tướng quân, là ngài nói nơi này hết thảy lấy Triệu đại phu làm tôn chỉ, mà ngay cả ngài cũng không thể ngỗ nghịch mệnh lệnh của Triệu đại phu.”

Thường Đình Chiêu á khẩu, sắc mặt khó coi. Vì muốn cho Triệu Thanh Hà quyền lực lớn nhất, bày tỏ địa vị Triệu Thanh Hà ở nơi này là tối cao, để về sau mượn sự kiện này tranh công, hắn quả thật đã hạ mệnh lệnh này.

” Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, nếu xảy ra chuyện phải làm sao bây giờ? Thủ vệ choáng váng đến mức ngay cả có sự cố cũng không báo lên, mở cửa nhanh, còn câu nệ chút chuyện vặt này.*”

[ nguyên văn: 拿鸡毛当令箭反了你: chớ coi mao kê đáng lệnh tiễn ]

[ 鸡毛当令箭 “xem lông gà như lệnh tiễn”, ý nói việc nhỏ xé to ]

Thủ vệ lại vẫn đứng chặn ở cổng, vẻ mặt kiên định, ” Tướng quân, quân lệnh như núi, là ngài dạy ta.”

Là ai tuyển cái đồ ngốc này canh giữ ở đây! Thế này không phải là làm chậm trễ công việc sao, nếu bên trong xảy ra chuyện chẳng phải là chết cũng không ai chôn xác sao. Phi phi phi, đoán mò cái gì đâu không!

Sau Thường Đình Chiêu mới phản ứng là do tự hắn tự mình tuyển chọn, vì phòng ngừa có người mượn thân phân xâm nhập điều tra, nên Thường Đình Chiêu cố ý kêu Gia Cát Như chọn những người cố chấp kiên định thủ vệ ‘cấm địa’ này. Bởi vậy ngay cả lão già dối trá Hạ giám quân cũng không có biện pháp đi vào, vừa đấm vừa xoa cũng không ăn thua, khiến cho lão bất mãn hết sức, còn mượn sự kiện này hung hăng tham tấu Thường Đình Chiêu một quyển, nói hắn hao tài tốn của còn không để giám quân là lão vào mắt.

Bên ngoài không thể biết được nơi này đến cùng là đang chơi đùa cái gì, hiện giờ thậm chí có lời đồn là nơi này đang luyện chế tiên đan, cho nên mới thần bí như thế. Hoả dược nguyên bản là do đạo sĩ trong lúc vô ý phát hiện, mà nơi này mua đồ vật gì đó đều phần lớn là tài liệu luyện chế tiên đan, bởi vậy mới có hoài nghi như vậy.

Thường Đình Chiêu hít sâu một hơi, ánh mắt âm ngoan, ngữ khí ác liệt, ” Tránh ra.”

Thủ vệ kiên định lắc đầu, thân thể thẳng tắp đứng chắn ở cổng, tay nắm trường thương, thái độ nếu ngươi dám xâm nhập thì cùng ngươi đồng quy vu tận.

Ở cổng giương cung bạt kiếm, thủ vệ cho rằng lần này khó tránh khỏi cùng tướng quân ác đấu một hồi, trong lòng kích động lại khẩn trương. Đây chính là chiến thần trong truyền thuyết nha, nếu có thể được chỉ giáo một phen thì đây là vinh hạnh lớn cỡ nào. Thủ vệ cả người run rẩy, không phải sợ hãi mà là hưng phấn, gắt gao cầm trường thương tư thế chuẩn bị hành động, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần tử chiến trên tay Thường Đình Chiêu.

Không nghĩ tới đột nhiên giọng điệu Thường Đình Chiêu hạ xuống, ” Thôi, ngươi đi tìm Triệu đại phu đến đây.”

Thủ vệ mới vừa bày xong tư thế liền lảo đảo, ” A?”

Thường Đình Chiêu tà mắt liếc hắn một cái, hét lớn: ” Còn không mau đi!”

Thủ vệ hoảng sợ, vội vàng chạy vào kêu người truyền lời đi tìm Triệu Thanh Hà. Thường Đình Chiêu vốn là thấp thỏm bị ầm ĩ như vậy cũng từ từ bình tĩnh lại, động tĩnh lớn như vậy nhưng ở đây vẫn bình thản tức là không có xuất hiện thương vong. Tuy rằng lúc trước Thường Đình Chiêu hạ tử lệnh, nhưng cũng lo lắng chuyện như vậy phát sinh nên an bài người phụ trách truyền báo tin, có thể mọi lúc báo cho hắn tình hình diễn ra bên trong.

Không bao lâu sau thủ vệ thả Thường Đình Chiêu đi vào, nói là Triệu Thanh Hà đặc biệt cho hắn đi vào. Thường Đình Chiêu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, tên này thật đã quên ai mới là lính. Thủ vệ đứng thẳng thắt lưng không có gì sợ hãi, bộ dáng ngươi không làm khó dễ được ta đâu. Thường Đình Chiêu âm thầm ghi nhơ tên người này lại, cứng đầu quật cường như vậy đúng là lọt vào mắt hắn.

Thường Đình Chiêu giục ngựa tiến vào, rất nhanh tìm được Triệu Thanh Hà một thân chật vật.

Trên người Triệu Thanh Hà toàn là đất, giống hệt như vừa mới bò ra từ hố đất, những người khác cũng chật vật như thế nhưng trên mặt ai cũng khó nén được vui sướng, đang cùng nhau vây lại líu ríu thảo luận náo nhiệt.

Triệu Thanh Hà nhìn thấy Thường Đình Chiêu vội vàng chạy tới, mặt hệt như mèo hoa cười đến sáng lạn, ” Ngươi tới rồi.”

Thường Đình Chiêu khẽ nhíu mày, giúp hắn phủi đi bụi đất trên tóc, ” Bộ dáng sao lại thành thế này?”

Triệu Thanh Hà đào đào lỗ tai, ” Cái gì? Ngươi lớn tiếng một chút, ta nghe không được.”

Sắc mặt Thường Đình Chiêu lập tức không tốt, trong lòng vô cùng lo lắng. Giọng hắn không hề nhỏ mà hai người đứng gần như vậy nhưng Triệu Thanh Hà không nghe rõ, không phải là điếc sao. Thường Đình Chiêu ở bên tai Triệu Thanh Hà búng một cái vang, ” Nghe được không?”

Triệu Thanh Hà cười cầm lấy tay hắn vuốt ve, ” Chọc ngươi, thời gian dài như vậy đã sớm nghe rõ, vừa mới nổ thì lỗ tai đúng là ong ong ong, cả người đều mộng.”

Thường Đình Chiêu bất mãn nói: ” Lần sau không cho phép ngươi lén lút làm ra động tĩnh lớn như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra thì làm sao bây giờ? Nhất định phải có mặt ta ở hiện trường.”

Triệu Thanh Hà hắc hắc ngây ngô cười, thật sự là trước đó nhiều lần thất bại quá, mỗi lần đều nhìn thấy gương mặt thất vọng của Thường Đình Chiêu khiến hắn cảm thấy khổ sở. Tuy Thường Đình Chiêu nói không thèm để ý, nhưng Triệu Thanh Hà nghĩ tới gánh nặng trên vai hắn, liền không muốn để hắn chứng kiến thất bại nữa. Cho nên quyết định bình thường chỉ báo cáo tiến độ, không còn giống như trước đột ngột phát hiện gì đó cũng gọi Thường Đình Chiêu lại đây.

Vào lúc này, hắn cuối cùng có thể không nhìn thấy gương mặt ảm đạm của Thường Đình Chiêu nữa.

Thường Đình Chiêu thấy bộ dáng hắn như vậy, trong lòng khó nén được kích động: ” Thành công?”

Triệu Thanh Hà nhếch miệng cười, gật mạnh đầu, ” Khẳng định! Ngươi nhìn dãy phòng ở kia xem, tất cả đều bị san bằng, còn nổ thành cái hố to. Trước không nói uy lực cỡ nào nhưng chỉ dựa vào tiếng vang rung trời này cũng đã doạ chết khiếp ngựa Tây Nhung, ngựa càng cuồng, binh lính Tây Nhung bị ngã ngựa coi như là nhẹ, chỉ sợ còn bị nổ banh thành thịt vụn!”

Trước đó Triệu Thanh Hà đối với Tây Nhung không tới mức cừu hận lớn như vậy, dù sao đối với hắn mà nói Tây Nhung hay Đại Hữu không có nhiều trung thành. Nhưng từ lúc tận mắt chứng kiến Tây Nhung lạm sát người vô tội, còn nhiều lần xuống tay với dân chúng tay không tấc sắt, sự ghét cay ghét đắng trong lòng ngày một cao. Triệu Thanh Hà không thể chịu được nhìn lũ súc sinh sát hại người già yếu, phụ nữ, trẻ em, có bản lĩnh thì đối chiến với quân Thường gia, khi dễ dân chúng nhỏ nhoi thì tính là hảo hán gì.

Ngươi đã bất nhân chớ trách ta đây bất nghĩa, làm ra bom nổ một cái mặt đất nở hoa, Triệu Thanh Hà không có một chút cảm giác tội ác nào. Hoả dược sớm đã có ở thế giới này, nhưng cũng giống như cổ đại ở kiếp trước phải mất một thời gian vô cùng dài mới có thể áp dụng trên quân sự, vì thế cũng không đại biểu là bọn họ không có năng lực này. Bởi vậy Triệu Thanh Hà cùng với thợ thủ công hợp tác, đã hơn một năm nay luôn bù đầu nghiên cứu, hiện tại rốt cục cũng thành công nên hắn sao lại không hưng phấn cho được. Tuy cống hiến của hắn chẳng tính là cái gì, nhưng vẫn cố gắng bám theo tiến độ dù không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ làm tốt, trong lòng đắc ý không thôi.

Thường Đình Chiêu khó mà giữ được bình tĩnh, ” Thật sự?”

Triệu Thanh Hà cười gật đầu, ” Trước có thử vài lần nhưng thiếu tính ổn định, hơn nữa lực công phá không đủ còn phí tài liệu. Các vị lão sư phải sửa lại vài lần công thức, lần này mới thành công. Tiếng nổ vang lúc nãy ngươi cũng nghe rồi đó, âm thanh chấn trời, uy lực cũng không nhỏ, tuy nói diện tích thương tổn không lớn, nhưng ở trên chiến trường có thể phát huy một ít tác dụng.”

Nếu không phải lúc này không thích hợp, Thường Đình Chiêu thật muốn ôm Triệu Thanh Hà hôn một cái thật mạnh, nếu là như vậy, cục diện khó khăn bây giờ có thể xoay chuyển.

” Có thể sản xuất số lượng lớn hay không?”

Triệu Thanh Hà sờ sờ cằm nói: ” Ta cảm thấy để đảm bảo thì nên thử một lần nữa rồi nói sau, cái trò này không nên để lộ ra, xuất hiện một cái phải nổ cho Tây Nhung lập tức đầu hàng, ít nhất trong vài thập niên không dám xâm phạm. Nhưng là, chúng ta muốn lừa gạt sợ là không dễ dàng, Tây Nhung một khi biết thứ này là do hoả dược chế thành chắc chắn cũng triệu tập người giỏi tay nghề nghiên cứu chế tạo ra, đến lúc đó chúng ta không còn ưu thế.”

Thường Đình Chiêu cười nói: ” Hiện giờ chúng ta đã bước trước một bước, chỉ cần không đem chiêu thức này phủ bụi, luôn không ngừng nghiên cứu chế tạo thì vẫn sẽ lợi hại hơn nhiều, nào còn có gì đáng sợ. Huống hồ khoáng sản Đại Hữu phong phú, đây là điều mà Tây Nhung không sánh bằng, có khi sau này còn chế tạo ra đại pháo giống như là ngươi nói nữa kìa.”

Triệu Thanh Hà cũng cười lên, ” Đúng, lũ Tây Nhung này không thích đánh giặc luôn nghĩ bày trò bàn môn tả đạo, lần này tất sẽ làm bọn chúng chết khiếp.”

Thường Đình Chiêu được câu trả lời thuyết phục từ Triệu Thanh Hà, liền đi tới trước mặt những người thợ thủ công vất vả nghiên cứu chế tạo, cúi đầu thật sâu. Những người thợ thủ công lập tức hoảng sợ, phải biết rằng địa vị thợ thủ công không cao, tuy nói bọn họ biết ý nghĩa sâu xa của việc chế tạo ra thứ này nhưng không nghĩ sẽ được đại tướng quân tôn trọng như thế.

” Này, này, đại tướng quân, không được.”

Thường Đình Chiêu không để ý, mà còn nghiêm túc hoàn thành ba cái cúi đầu, ” Ba cái cúi đầu này là ta đại diện cho tướng sĩ trấn thủ biên cương, đại diện cho dân chúng Đại Hữu, trận chiến này nếu là thắng lợi thì các ngươi chính là công thần lớn!”

Các người thợ nghe vậy đều vô cùng kích động, bọn họ biết Thường Đình Chiêu thưởng phạt phân minh, nghiên cứu ra những bảo bối này tất sẽ cho bọn họ không ít ưu đãi, nhưng không dám nghĩ đến sẽ thành công thần. Ý nghĩa này so với những cái khác hoàn toàn không giống, sĩ nông công thương, địa vị thợ thủ công của bọn họ không cao, con cháu của bọn họ trước giờ không được tham gia khoa thi, bị kỳ thị sâu sắc. Hiện tại tình hình tuy khá hơn nhiều lắm, nhưng vẫn là thấp. Nếu Thường Đình Chiêu tính quân công cho bọn họ, về sau không còn như trước nữa, người bình thường không dám trêu chọc vào.

Một thợ thủ công lớn mật nói: ” Thường tướng quân, dựa theo ý nghĩa của ngài là nếu những thứ này phát huy được công dụng, chúng ta cũng được lĩnh công lao sao?”

Thường Đình Chiêu cười nói: ” Các vị tất sẽ được nhập công bộ, tay nghề như vậy không thể lan lưu truyền ra bên ngoài.”

Thập Tam Vương gia tìm những thợ thủ công này đa số đều tới từ dân gian, công bộ cũng có không ít người giỏi tay nghề nhưng có lẽ là hưởng thụ ngày lành nhiều quá, tay nghề phát triển ngược lại không cao minh như những thợ dân gian.

Bọn họ nếu có thể vào được công bộ thì lập tức khác với trước đây, cái này là có dính tới ‘quan’ nha. Có thể trong quan trường không đáng nhắc tới, nhưng ở chỗ bọn họ thì lại khác. Đã hơn một năm xa xứ tới đây, không thể đoàn tụ với người thân nhưng là vì Thập Tam Vương gia mời đến, mỗi tháng đều lĩnh trợ cấp từ triều đình, hơn nữa còn đặc biệt để người trong nhà môn đưa tới. Tiền là chuyện nhỏ, đây là có mặt mũi lớn. Đọc được thư người trong nhà gửi đến, nói bọn họ bây giờ lưng đứng thẳng hơn trước, mà ngay cả huyện thái gia đều cho bọn họ vài phần mặt mũi, việc hôn nhân của con cái lại càng không phải lo, cánh cửa đều bị đạp muốn hỏng.

Không ít người ở quê nhà chẳng qua chỉ là thợ nghề nhỏ, chỉ mong mỗi ngày được ấm no, mà biến hoá một năm nay đã khiến cho bọn họ vui sướng không thôi, nếu bọn họ còn có thể được nhét vào công bộ vậy về sau càng thêm hãnh diện, đây chính là chuyện lớn làm rạng rỡ tổ tông.

Những người này làm sao có thể đè nén được, sôi nổi quỳ rạp xuống: ” Đa tạ đại tướng quân đề bạt, đa tạ đại tướng quân đề bạt.”

Trên mặt Thường Đình Chiêu mang theo ý cười, nói một ý sâu xa khác: ” Chỉ cần mọi người làm tốt, dĩ nhiên có thể kiếm được tiền đồ tốt đẹp. Nhưng mà, có việc có thể nói cũng có việc không thể nói, nếu không sẽ bị bại lộ ra ngoài, như vậy… “

Mọi người làm sao không hiểu được, một năm nay ở đây bị bảo vệ kín cẩn, nghe nói ngay cả Hạ quốc cữu cũng không thể vào được, câu này có nghĩa là gì thì bọn họ đều rõ ràng, liên tục thề sẽ không tiết lệ công thức.

Thường Đình Chiêu gõ một phen, thấy bọn họ hiểu được lại nói: ” Hôm nay mừng rỡ, đêm nay Thường mỗ sẽ mở một bàn tiệc chiêu đãi mọi người, hơn một nâm nay mọi người đã vất vả nhiều.”

Những người thợ thủ công liên tục xua tay, khiêm tốn nói: ” Không khổ cực không khổ cực, đây là việc phải làm.”

Có một người có chút lớn mật, tròng mắt chuyển chuyển: ” Đại tướng quân, bàn tiệc này nọ đều không cần, nhưng nếu có thể ăn được nồi lẩu do Triệu đại phu sáng chế ra, đó mới là tốt nhất.”

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Mùa hè nóng thế này ăn lẩu, không sợ táo bón sao.”

” Không có, ăn xong chảy mồ hôi cả người mới sảng khoái, đúng không các vị?” Một người lớn tiếng hô lên.

Một đám người sôi nổi tán thành, Triệu Thanh Hà sao lại không đồng ý.

Thường Đình Chiêu cười nói: ” Ngón nghề nấu lẩu này của ngươi không biết đã dụ được bao nhiêu người.”

Triệu Thanh Hà cũng không ngờ chỉ một nồi lẩu nho nhỏ làm cho rất nhiều người nhớ thương, đoán chừng có lẽ lúc nấu đặc biệt thơm, sau là liên quan đến chi phí đắt cho nên không được ăn thường xuyên, ngược lại làm người nhớ mãi. Đương nhiên cũng là vì bản thân cái lẩu đã rất ngon, kiếp trước tiệm lẩu chỉ cần có hương vị ngon thì mặc kệ là xuân hạ thu đông đều chật ních người. Thế giới này thực vật lại không phong phú như kiếp trước, càng dĩ nhiên là thêm hiếm lạ.

Hai người dắt ngựa bước chậm ở bờ sông, cơn gió thổi nhẹ trong ngày hè nóng bức càng cảm thấy thêm một chút mát mẻ.

” Nghe nói Hạ giám quân lại tham ngươi một quyển?”

Thường Đình Chiêu xem thường, ” Nếu có ngày lão không tham ta một quyển mới là chuyện lạ.”

Triệu Thanh Hà suy nghĩ một chút thật đúng là như thế, ” Lão ta đúng là rất biết phân biệt ‘địch – ta’ rõ ràng, hơn một năm nay không hề có một câu nói bậy Quốc công gia, tất cả đều nói ngươi không tốt.”

Bên miệng Thường Đình Chiêu lộ ra nụ cười châm chọc, ” Cho nên nữ nhân ngu dốt kia mới có thể cho là Hạ gia với bọn họ là một phe, cho là diệt trừ ta cũng chẳng có chuyện gì. Thường gia vốn là một thể, nếu ta xảy ra chuyện thì Thường gia sẽ tốt được sao, bà ta với đứa con trai bảo bối của bà ta có thể một mình chiếm công, thật đúng là quá mức dốt nát.”

Triệu Thanh Hà thở dài, nhà bất hoà ngoại nhân lấn át: ” Đại ca ngươi vẫn chưa có tin gì sao?”

Chân mày Thường Đình Chiêu cau lại lắc đầu, một năm nay thân mình xương cốt Thường Đình Ân càng tệ, vẫn không có con nối dõi. Nếu cứ là như vậy, vị trí thế tử khó mà giữ được.

Triệu Thanh Hà do dự một chút, gian nan mở miệng, ” Nếu, ta nói là nếu, ca của ngươi không có cách nào có con, vậy… “

Thường Đình Chiêu tóm lấy tay hắn, sắc mặt âm u, ” Đến lúc này ngươi còn không tin ta?”

Triệu Thanh Hà vội vàng lắc đầu: ” Không phải, không phải ta không tin ngươi. Nhưng mà nếu đại ca ngươi không có con, ngươi lại cưới ta nhất định cũng không có, vị trí thế tử khẳng định sẽ bị Thường Đình Huy cầm đi, như vậy phải làm sao mới tốt đây?”

” Ta với đại ca không thèm cái vị trí thế tử này, cũng chẳng phải do mình tự kiến tạo thì có gì mà quý giá, chẳng qua là vì bảo toàn gia tộc mà thôi, chỉ cần con cháu Thường gia có bản lĩnh thì có thể kế thừa. Đại ca ta trước là vì đại tẩu nên mới cố gắng, hiện giờ đối với đại tẩu đã hoàn toàn thất vọng nên cũng liền mặc kệ. Thường Đình Huy có mẫu thân đầu óc như vậy, tự mình cũng không thành, tất sẽ không cho hắn nhậm vị. Trong nhà không phải chỉ có ba huynh đệ ga, luôn có người thích hợp.

Lại nói tiếp nếu không có vị trí thế tử này, ta và đại tẩu cũng coi như thân thiết. Lúc trước đại ca vẫn luôn bệnh tật, đại tẩu vẫn chấp nhận muốn gả tới, mấy năm nay không oán không hận chăm sóc ca ta, coi đó là phu quân. Cho nên đại ca nhớ rõ đoạn tình cảm này, đại tẩu muốn cái gì, chỉ cần không quá phận thì đại ca luôn thuận theo. Chính là, ai, cuối cùng thất vọng rồi.” Thường Đình Chiêu thở dài thật sâu, tuy rằng hắn đối với vị đại tẩu này không có cảm tình tốt nhưng cũng không bao giờ mạo phạm. Mặc kệ đại tẩu có nhằm vào hắn thế nào, hắn chỉ tránh né chứ không bao giờ so đo. Thứ nhất là vì Thường Đình Ân, thứ hai cũng là cảm thấy nàng gả lại đây đúng là thiệt thòi. Nếu là muội muội hay nữ nhi của mình, hắn cũng không muốn nàng gả cho ca ca bệnh như cây non như vậy.

Nhưng Thôi Vân Thiền muốn có con đến như ma nhập, vì thế mới làm ra bao nhiêu là chuyện xấu xa như vậy. Nếu không phải là vì việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra ngoài, Thường Đình Ân lại nhớ tình cảm ngày xưa, cho nên mới đem tin tức ép xuống. Giờ này có lẽ Thôi Vân Thiền chắc là đã mất mạng, làm sao còn có thể tiếp tục làm phu nhân thế tử Đinh Quốc Công.

Thôi Vân Thiền vẫn không có con trai, mà nguyên nhân lớn là ở trên đầu Thường Đình Ân. Thường Đình Ân thẹn trong lòng, nhưng không thể làm gì khác, chỉ có thể tận lực đối đãi tốt với Thôi Vân Thiền và Thôi gia. Nhưng nếu hai người cứ như vậy an an ổn ổn vượt qua, tuy là tiếc nuối không có đứa nhỏ nhưng cũng xem như là một đôi phu thê hoà thuận. Không có vị trí thế tử cũng có thể sống vui vẻ thoải mái, nhưng thế gian này làm gì có chuyện thuận lợi như vậy.

Hơn một năm nay phe phái hoàng hậu ngày càng kiêu ngạo, thái tử bởi vì phạm tội nên bị canh giữ, thái tử vị khó mà ngồi được nữa, Lục hoàng tử sắp được thay thế vào. Bởi vậy Phùng tiểu thiếp cũng càng đắc thế, điều này làm cho Thôi Vân Thiền càng thêm lo lắng. Lại thấy Thường Đình Ân không có con nối dòng cũng không thèm để ý vị trí thế tử, trong lòng càng không cam lòng. Đến khi nghe được nô bộc gièm pha, cấu kết với nam nhân bên ngoài cho Thường Đình Ân đội nón xanh. Sau Thôi Vân Thiền đúng là còn có thai, nhưng mà không phải là của Thường Đình Ân.

Thường Đình Ân biết được không phải là vì ngẫu nhiên mà là cố ý có người cho biết, thậm chí thiếu chút nữa huyên náo cả thành đều biết. Nếu Thường Đình Ân không nhạy bén áp chế, đem chuyện này giải quyết sạch sẽ thì hiện giờ Thôi Vân Thiền có lẽ đã bị nhốt vào l*ng heo cho chết đuối. Trận gièm pha này làm Thôi Vân Thiền sợ hãi không thôi, Thường Đình Ân dù chưa nói cái gì, nàng tự mình xoá sạch cái thai.

Trò khôi hài này Triệu Thanh Hà cũng biết rất rõ ràng, chỉ có thể thở dài một tiếng, không biết nên nói gì mới phải.

” Ca ngươi rất đáng thương.” Nửa ngày, Triệu Thanh Hà mới nôn ra được một câu.

Hốc mắt Thường Đình Chiêu ửng đỏ, âm thanh trở nên ghẹn ngào, ” Nếu không phải vì cứu ta, thân mình của ca ta đã không trở nên như vậy.”

Triệu Thanh Hà ôm lấy thắt lưng Thường Đình Chiêu, ” Ai cũng không muốn như thế. Lại nói, ca ca ngươi chẳng qua là bị ngâm mình trong mùa đông một chút, thân thể sao lại bị phá hư đến thế?”

Lời này tuy là nói có chuý không được ổn, dù sao gió lạnh đến thấu xương, một đứa nhỏ choai choai bị ngâm mình trong nước lạnh, trong thời đại chữa bệnh lạc hậu như vậy mà không chết đi đã coi như là mạng lớn, nhưng Triệu Thanh Hà lại thấy không đến mức như thế.

Thường Đình Chiêu thở dài, ” Ca ta từ trong bụng mẹ đã không khoẻ mạnh, cho nên bị đông lạnh mới tổn hại như vậy, khi đó đã sợ là cứu không được nữa. Mấy năm nay vẫn luôn điều dưỡng, nhưng không có hiệu quả.”

” Từ lúc bị đông lạnh vẫn luôn như thế sao?”

Thường Đình Chiêu nghĩ nghĩ, ” Phải, trong ấn tượng của ta là đại ca ba ngày thì hai ngày đầu đều sinh bệnh, toàn thân toàn vị thuốc đông y, giống như là ấm sắc thuốc.”

Triệu Thanh Hà thất vọng, nếu là có người mưu hại thì còn tìm được ra phương pháp phá giải, nếu đúng là thân mình không tốt, như vậy là không thể.

Thường Đình Chiêu nhìn thấy hắn như vậy, không khỏi tò mò, ” Làm sao vậy?”

Triệu Thanh Hà đem suy nghĩ trong lòng nói ra, lại nói: ” Nếu những thái y này trị không hết, không bằng tìm đại phu trong dân gian? Có khi còn thay đổi được.”

Thường Đình Chiêu lắc đầu, ” Mấy năm nay ta luôn bên ngoài chú ý, tìm ra được đại phu thì đều nói cố gắng điều dưỡng, cũng sẽ không tuyệt tự. Thân mình ca ta càng ngày càng không tốt, sợ là bởi vì tâm lý quá nặng.”

Triệu Thanh Hà khẽ nhíu mày, ” Bọn họ tất cả đều nói không thể có con sao?”

” Nói là con cái quả thật so với người bình thường khó khăn hơn, nhưng cũng là có thể có, cho nên lúc trước ca ta mới đồng ý thú đại tẩu vào cửa. Bất quá trước tiên cũng nói rõ tình trạng, cũng cho người đi nói với đại tẩu, nếu như vậy cũng đồng ý thì hai người cùng nhau kết hôn, nếu không muốn thì ca ta sẽ kết hợp lương duyên cho.” Thường Đình Chiêu cũng biết là tuy nói như vậy nhưng từ xưa nay nữ tử không thể tự mình lựa chọn, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng. Lúc trước luôn nói là không để ý, hiện giờ thì làm ra chuyện như vậy, không phải là cố ý đâm vào tâm sao.

Triệu Thanh Hà sờ sờ cằm, thân mình Thường Đình Ân không tốt cho nên luôn dùng hết tinh lực đều đặt trên người Thôi Vân Thiền, nhiều năm như vậy cố gắng nhưng một chút phản ứng đều không có. ” Mấy năm nay sao lại không có con được chứ? Chớ không phải là vì hai người không hợp nhau đi?”

Thường Đình Chiêu khó hiểu, ” Ý gì?”

Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ nói: ” Ta trước có nghe qua có một loại xác suất như vậy, ngay cả có chuyện một vài nam nữ là bài xích nhau. Nói cách khác là thân thể hai người không có vấn đề gì, nhưng ở bên nhau sẽ không có con. Nhưng nếu ở bên người khác thì lại lập tức có. Trong thôn ta hồi trước có một đôi như thế, kết hôn nhiều năm không có con, cũng đi kiểm tra thân thể, một chút sai sót cũng không có. Sau lại ly hôn, tài thật, hai bên vừa kết hôn không bao lâu đều có con, đến hỏi bác sĩ thì được biết quả thật có chuyện như vậy. Ca của ngươi có nha hoàn thông phòng không?”

Đây là lần đầu tiên Thường Đình Chiêu nghe được chuyện như thế, dù sao ở Đại Hữu rất ít khi có nử tử bị hưu vì không con mà tái giá được, chớ nói chi là việc sau đó.

” Đại tẩu ta trước đúng là có an bài một người, nhưng mà ta nghe nói là đại ca không chạm vào.”

Triệu Thanh Hà không khỏi tán thưởng: ” Ca của ngươi thật chuyên nhất. Chỉ tiếc đại tẩu ngươi quá chấp niệm nếu không thì hai người cũng có thể cùng nhau cả đời tốt đẹp, cũng chẳng phải đáng buồn. Muốn có con thì cùng lắm nuôi một đứa từ lúc nhỏ, tuy là chung quy có tiếc nuối nhưng so với hiện tại thì được hơn. Ai, nếu như giống như kiếp trước thì hay rồi, thụ tinh ống nghiệm là giải quyết được vấn đề. Ngươi phát ngốc cái gì đó?”

Đôi mắt Thường Đình Chiêu sâu xa, ” Ngươi nói, có loại thuốc nào mà để cho người nam và người nữ ăn, có tra cũng tra ra không được, nhưng có thể làm cho hai người kết hợp không có con?”

Triệu Thanh Hà trừng lớn mắt, hắn đúng thật không nghĩ tới chuyện này, ” Ta không biết, nếu không thì đi thăm dò xem thử, nếu mà là thật thì khẳng định có người biết.”

Thôi Vân Thiền ra chuyện gièm pha như vậy không phải là ngẫu nhiên, mà là có người cố ý an bài, mà cũng do Thôi Vân Thiền thật sự ma nhập quá sâu mới có thể mắc bẫy. Chuyện ác độc như vậy cũng có thể làm ra, muốn Thường Đình Ân tuyệt tử sao lại không có được chứ?

Thân thể Thường Đình Ân luôn được thái y đáng tin chẩn trị, muốn hạ độc không dễ dàng, Định Quốc Công cũng không phải ngốc. Nhưng nếu có loại thuốc nham hiểm như vậy, thần không biết quỷ không hay làm cho Thường Đình Ân không có con, muốn tra cũng không được nguyên nhân.

Thường Đình Chiêu chau mày, quanh thân tràn ngập lệ khí, ” Tốt nhất không phải, nếu không… Ta tất sẽ làm hắn sống không bằng chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.