Thú Y - Lạc Tân

Chương 96: Chương 96




E&B: Strangers Ex

Định Quốc Công phản bội mặc dù khiến không ích người cảm thấy kinh sợ, nhưng không có ngoài ý muốn. Thậm chí có người cảm thấy là cha và con diễn trò, cố ý đầu phục vào phe Lục hoàng tử, thâm nhập vào trong, sau đó đánh cho đối phương trở tay không kịp. Trên thực tế cũng gần như là thế, Lục hoàng tử cho rằng nắm trong tay đại quân Thường gia, không ngờ đại quân này căn bản hắn nuốt trôi không được, ngược lại còn bị cắn mạnh một phát, bởi vì không có phòng bị, cho nên ngay cả nhân mã của mình cùng năm vạn đại quân theo phiên vương điều tới toàn quân bị diệt.

Lục hoàng tử trời sinh tính đa nghi, tất nhiên sẽ không đem tính mạng của mình phó thác vào trên Định Quốc Công. Có lẽ trước đó đã đem Thường Đình Huy cùng Thường Đình Phi và con cái của Thường Đình Huy khống chế hết trong tay, ngày hôm đó đem bọn họ giam lỏng ở nơi nào đó mà Định Quốc Công không biết, chỉ sợ có điều ngoài ý muốn. Mà hành động như vậy, là đã không kiêng nể gì.

Ai không biết Thường gia muốn kéo dài hương khói chỉ có thể trông cậy vào hai huynh đệ này, Thường Đình Chiêu và Thường Đình Ân đời này khả năng lớn là tuyệt hậu, huống hồ còn đứng ở mặt đối lập, chỉ cần Lục hoàng tử thượng vị, hai người này tất nhiên chấm dứt. Định Quốc Công vì huyết mạch Thường gia, dĩ nhiên sẽ không dám làm gì.

Chỉ tiếc là Lục hoàng tử đã quên, tuy mấy năm nay Định Quốc Công chỉ có chút thành tựu bình thường, nhưng ngày trước cũng là đại tướng quân đại sát bốn phương, hận nhất chính là bị uy hiếp. Nếu trước đó có ý khuất phục, nhưng không có nghĩa bị áp chế tuân theo. Định Quốc Công vốn còn có ảo tưởng tốt đẹp, Lục hoàng tử làm như vậy ngược lại đã chọc giận con sư tử ngủ say, khiến cho hắn lựa chọn một lần nữa.

Trên mặt, Định Quốc Công không có gì khác thường, thậm chí giống như là không biết nhi tử của mình bị giam lỏng, phi thường nghe theo nhận lấy trọng trách được uỷ thác, còn tất cung tất kính nịnh hót Lục hoàng tử. Nhưng ở dưới lại có kế hoạch riêng, sau đó việc là như vậy.

“Cứ như thế mà buông tha Thường Đình Huy?” Triệu Thanh Hà có chút khó chịu nói, hai mẹ con này làm cho hắn cứ cảm thấy có xương cá bị mắc nghẹn trong cổ họng, trong lòng không thoải mái. Không phải là hắn ác độc, mà là hai mẹ con này làm nhiều chuyện ác, nếu không phải Thường Đình Ân với Thường Đình Chiêu mạng lớn, sớm đã chết trong tay hai người này. Khổ sở mấy năm nay Thường Đình Ân chịu đựng không tránh khỏi có liên quan đến hai mẹ con này.

Định Quốc Công đầu nhập cũng có điều kiện, bảo trụ Thường Đình Huy một mạng.

Từ khi Thường Đình Huy chính thức quy thuận Lục hoàng tử làm không ít chuyện ác, hãm hại không ít người bên phía Thập nhất hoàng tử. Đó cũng là do kế sách của Lục hoàng tử, làm cho Thường Đình Huy chỉ có thể phụ thuộc vào hắn, trung thành không có đường lui, nếu không chỉ có một đường chết.

Định Quốc Công muốn đoàn kết hạnh phúc, huynh hữu đệ cung sao có thể không do dự, trái phải không thể bất công. Nếu Lục hoàng tử thắng, Định Quốc Công dùng cái gì đi đổi lấy tính mạng của Thường Đình Ân với Thường Đình Chiêu? Có khi là trong lòng Định Quốc Công đã sớm có dự tính, biết rõ tính toán của Minh đế, nhưng Triệu Thanh Hà nghĩ thế nào cũng không thấy có chỗ nào đó không đúng.

Khoé miệng Thường Đình Chiêu lộ ra trào phúng, thoải mái nói: “Lão gia tử muốn cả nhà đoàn viên, vậy cũng phải xem ai đó có nguyện ý hay không.”

Triệu Thanh Hà hơi hơi kinh ngạc, “Ý của ngươi là Thường Đình Huy còn muốn lén lút làm bậy? Nhưng hiện tại Lục hoàng tử đã ngã ngựa, hắn còn có thể tạo sóng gió gì?”

Tuy Thường Đình Huy giữ được tính mạng, cũng không thể ở trong triều làm quan, cũng không thể kế thừa tước vị, giống như dân chúng bình dân mà thôi. Sợ là qua một đoạn thời gian sau còn có thể bị sung quân đi nơi khác, cả đời không thể hồi kinh.

“Người có dã tâm như thế sao có thể cam tâm? Nếu hắn thành thật ăn năn hối cải thì ta cũng sẽ không gây khó dễ, nhưng nếu hắn còn có tâm tư khác thì chớ có trách ta tâm ngoan thủ lạt, đến lúc đó phụ thân cũng không thể nói gì được.” Trong mắt Thường Đình Chiêu hiện lên tia lạnh lẽo, ánh nhìn đầy chết chóc.

Triệu Thanh Hà suy nghĩ nói: “Cho dù Thường Đình Huy không cam lòng, còn muốn tiếp tục vung đao, phụ thân sẽ không cho phép đi?”

Thường Đình Chiêu nở nụ cười, nụ cười này khiến cho Triệu Thanh Hà nhìn thấy trong lòng vô cùng không thoải mái.

“Phụ thân cũng không cho phép nữ nhân kia với Thường Đình Huy ám hại ta cùng ca ca, nhưng kết quả thì sao nào? Nếu không phải ta và ca ca mạng lớn, hiện giờ đã hoá thành oan hồn. Phụ thân luôn tự cho là đã nắm chắc trong tay, nhưng thực tế thì sao? Ta đáp ứng phụ thân buông tha cho Thường Đình Huy chẳng qua là để cho phụ thân nhìn cho rõ, mọi chuyện đều không phải hắn muốn là được, thậm chí tới bước đường cùng, kẻ tâm địa rắn rết vẫn sẽ như cũ vắt hết óc đi hại người. Lòng tham tham là khó khống chế nhất, ngươi cho ta thứ ngươi đưa ra là tốt nhất là tất cả, nhưng những kẻ tham lam lại không cho là thế, bọn họ vĩnh viễn không biết thế nào là thoã mãn.”

“Nếu lần này đã thực sự sợ thì sao?”

Thường Đình Chiêu không cho là đúng, “Phụ thân dung túng hết lần này đến lần khác, sớm đã dưỡng thành thói quen cho bọn họ, ngươi nhìn đi cho dù là yên tĩnh cũng sẽ không yên tĩnh được bao lâu. Nếu thật sự yên tĩnh, thì chẳng qua là đoán sai thời gian mà thôi.”

Triệu Thanh Hà gật gật đầu, tự an ủi: “Người như vậy không đủ gây sợ hãi, không cần thiết phải hao tổn tâm tư trên người bọn họ. Mấy năm nay bọn họ quá xuôi gió xuôi nước, ngươi với đại ca một người trải qua mưa máu gió tanh, một người ốm yếu đã không coi ai ra gì, ta nói thế nào cũng không tin bọn họ một chút tư tâm cũng không có. Cho dù không thể làm gì, để cho bọn họ trong lòng buồn bực đến chết, cũng là một loại trừng phạt.”

Thường Đình Chiêu cười nói: “Nhìn ngươi nói lời này có vẻ như miễn cưỡng, ở trước mặt ta còn nguỵ trang như vậy?”

Triệu Thanh Hà bị đoán trúng tâm tư cũng không cảm thấy xấu hổ, hắn quả thật nghĩ đến cảnh hai mẹ con ăn sung uống sướng sống an nhàn trong lòng mất hứng, thức ăn này đem đổi thành bạc không biết có thể giúp được bao nhiêu học trò nghèo. Hiện tại Nghiêm Khác sáng lập quỹ từ thiện, Nghiêm Hoảng thường thường tới chỗ hắn làm tiền, tuy nói là cam tâm tình nguyện, nhưng cứ nghĩ đến lãng phí nhiều tiền bạc như vậy trên những người này, trong lòng hết sức khó chịu. Quyên góp cho người nghèo, người ta còn có thể nói câu cảm tạ với ngươi, bản thân còn có được danh tiếng.

Triệu Thanh Hà bĩu môi: “Ta đây không phải là nói một chút để cho hai ta thoải mái sao.”

Định Quốc Công che chở như vậy, Thường Đình Chiêu lại lấy được toàn bộ binh quyền Thường gia, nếu là ép buộc quá mức sẽ bị Ngự sử buộc tội, nói hắn không niệm tình huynh đệ, làm người tàn nhẫn. Hiện giờ Thường Đình Chiêu nổi bật so với Định Quốc Công năm đó còn chói sáng hơn, sau khi Thập Tam Vương gia lên đài lại được uỷ thác trọng trách, trở thành trụ cột vững chắc nhất trong triều.

Làm như vậy cũng là để cho Nghiêm gia yên tâm.

Thường Đình Chiêu cười nói: “Không cần như thế, bọn họ nhịn không được bao lâu nữa đâu, lại giở trò cũ thôi.”

Triệu Thanh Hà không hiểu, vội vàng dò hỏi, Thường Đình Chiêu thế nào cũng không chịu nói, khiến cho trong lòng Triệu Thanh Hà càng ngứa ngấy tò mò. Khó khăn lắm mới hầu hạ khiến cho Thường Đình Chiêu thoã mãn, mới biết được mưu kế của Thường Đình Chiêu. Triệu Thanh Hà càng thêm mong đợi, nhưng vẫn làm bộ yên tĩnh, rất nhanh sau đó có thể biết kết quả.

Thường Đình Huy vọt vào trong viện Phùng trắc phu nhân, không thèm để ý đến bọn nha hoàn ngăn cản trực tiếp mở cửa tiến vào Phật đường nhỏ nơi Phùng trắc phu nhân niệm Phật, đặt mông ngồi ở một bên ghế.

“Nương, hài nhi sắp bị phụ thân đưa đến vùng núi nghèo nào đó chịu khổ rồi! Vậy phải làm sao bây giờ?”

Phùng trắc phu nhân buông mõ, thản nhiên nói: “Nói gì, phụ thân ngươi làm vậy cũng là muốn tốt cho ngươi.”

Thường Đình Huy nghiêng mặt qua một bên, hừ lạnh: “Tốt cho ta, tốt cho ta còn để ta đi đến cái nơi chim không thèm ỉa chịu khổ? Thường Đình Chiêu bây giờ cầm binh quyền có bao nhiêu oai phong, mà ngay cả Thường Đình Ân lẽ ra phải chết giờ còn đang sống chưởng quản kho thuốc nổ chết tiệt gì đó, có ai không muốn bu lại nịnh bợ. Nhìn lại ta với nương đi, sắp phải tách ra không biết bao giờ mới thấy mặt, phụ thân thực sự quá mức ác độc!”

Phùng trắc phu nhân đảo mắt liếc hắn một cái: “Lời này nếu để cho phụ thân ngươi nghe thấy, xem có đánh gãy chân ngươi không! Ngươi thử nhìn xem trong kinh những kẻ đáp lên Lục hoàng tử có ai có kết cục tốt? Mà ngay cả Lục hoàng tử còn bị ban rượu độc, chúng ta có thể giữ được tính mạng đã không dễ dàng.”

Thường Đình Huy bĩu môi, “Hài nhi cũng là trong lòng khó chịu, nếu không phải do phụ thân lâm trận phản bội, hiện tại oai phong chính là hai mẹ con ta, làm sao đến lượt hai đứa con hoang kia.”

Phùng trắc phu nhân khẽ nhíu mày, “Chớ có loạn ngôn chuyện trong triều, chuyện đã qua thì để qua đi, nhắc lại cũng chỉ là rước hoạ vào thân mà thôi, quan trọng là xem sau này.”

Thường Đình Huy căm giận nói: “Chúng ta còn có về sau à? Đời này hài nhi chỉ sợ là chôn xác ở vùng núi hoang vắng, sau này sẽ là một gã thôn phu thô tục.”

Phùng trắc phu nhân nở nụ cười, “Ai nói? Chẳng qua là đi tránh gió, rất nhanh sẽ trở về lại.”

Nghe thế Thường Đình Ân từ trên ghế nhảy xuống, bước lên nâng Phùng trắc phu nhân dậy, “Mẫu thân, ngài nói thật sao? Nhưng xem thái độ của phụ thân, giống như là vĩnh viễn không để ta hồi kinh.”

Phùng trắc phu nhân hử lạnh, “Nhà của chúng ta trừ ngươi ra những người khác đừng mơ có con nối dòng, Thường gia muốn kéo dài hương khói, chỉ có thể nhờ vào ngươi. Cho dù ngươi không thể kế thừa tước vị, nhưng có thể rơi xuống đầu Dĩnh ca nhi. Tuy sau này phủ Định Quốc Công không còn rạng rỡ như trước, nhưng đại gia nghiệp đều thuộc về chúng ta, chúng ta cũng không tính thiệt. Tới lúc đó, ngươi hồi kinh còn không dễ?”

Dĩnh ca nhi là đích trưởng tử của Thường Đình Huy.

Thường Đình Huy kinh ngạc không thôi, “Thường Đình Chiêu cùng Thường Đình Ân không con ta còn có thể hiểu, một kẻ hảo nam phong thề không tái hôn, một kẻ ma ốm thì thôi đi, nhưng lão tam…”

Phùng trắc phu nhân hừ lạnh, đôi mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, “Đứa con hoang của con tiện tỳ đó cũng muốn giúp Thường gia nối dòng? Ta đã sớm cho hắn uống thuốc, có thể đứng lên như nam nhân bình thường hay không còn chưa biết đâu.”

Thường Đình Huy nhất thời cười to, giơ ngón cái lên, “Nương, ngài tính thật hay!”

Phùng trắc phu nhân có chút đắc ý nói: “Hai người kia nhất định tuyệt tự, sau này trăm tuổi cũng là của Dĩnh ca nhi chúng ta. Bây giờ cứ để bọn chúng kiêu ngạp đi, kiếm được càng nhiều thì về sau Dĩnh ca nhi lấy được càng nhiều. Ngươi hiện giờ cứ coi như bọn chúng kiếm tiền đồ cho Dĩnh ca nhi, trong lòng sẽ thoải mái.”

Thường Đình Huy cứ tưởng tượng như vậy quả nhiên sướng không tả được, nhưng không lâu sau lại ảm đạm, “Nếu bọn họ nhận nghĩa tử thì sao?”

Phùng trắc phu nhân nâng mi, “Đại nam nhân sao có thể dưỡng tốt hài tử? Mấy năm đó nếu không phải lão phu nhân nhìn chằm chằm, hai đứa con hoang đó đã chết cả vạn lần. Ta đã phái người theo dõi, chỉ cần bọn chúng có tính toán này, nghĩa tử chỉ có thể là người của chúng ta.”

Thường Đình Huy nghe vậy cười càng thêm sáng lạn, mọi tối tăm đều tán hết đi.

Cũng không qua bao lâu, một sự kiện khiến cho cả phủ quốc công khiếp sợ.

Thường Đình Ân không chỉ có một đứa con trai, còn là đã được hơn hai tuổi!

Tin tức này khiến cho rất nhiều người không thể tin được, ba năm trước đây Thường Đình Ân vẫn mang bệnh, cũng không nghe qua bên cạnh có ai, sao lập tức lại có nhi tử lớn như vậy?!

Sự thật là, ba năm trước đây Thôi Vân Thiền phái nha hoàn Thược Dược bên người làm thông phòng cho Thường Đình Ân, Thường Đình Ân vô cùng không thích nên hai phu thê còn cãi nhau một trận, không bao lâu Thược Dược đã bị đem ra khỏi phủ, không còn nghe tin tức.

Không ngờ là chỉ có một đêm, tiểu nha đầu này thế nhưng lại có thai. Nha đầu kia cũng là rời đi rất xa kinh thành lúc sau mới phát hiện, vô cùng lo lắng muốn hồi kinh tìm Thường Đình Ân. Nhưng trước đó trên đường xóc nảy nên thân thể không tốt, đại phu dặn nàng phải dưỡng cẩn thận, nếu không khó giữ được thai. Thược Dược không dám lấy đứa nhỏ trong bụng ra giỡn, nên không dám động, chỉ gửi một phong thư cho người truyền đến trong kinh. Nào ngờ thư chìm đáy biển, không có ai đến đón nàng. Đầu năm nay thư từ thực dễ bị lạc mất, cho nên Thược Dược không vì vậy mà bỏ cuộc.

Lúc trước Thược Dược rời phủ, Thường Đình Ân cho nàng không ít bạc, bởi vậy tuy mang thai nhưng cuộc sống của Thược Dược vẫn rất khá. Sau lại sinh con trai, dù muốn hồi kinh tìm phụ thân nhưng đứa bé còn nhỏ tuổi, thân thể yếu kém sợ là giống Thường Đình Ân, cho nên lại kéo dài một năm mới khởi hành. Nguyên bản đã sớm tới nơi, nhưng trên đường gặp phải kẻ trộm, toàn bộ tiền bạc trên người bị mất sạch. Hai người một đường ăn xin, lại mất thêm một năm mới về tới kinh thành.

Hai mẹ con vốn là đi tới cổng lớn phủ Định Quốc Công, thế nhưng người gác cổng không biết bọn họ cho là kẻ lừa đảo nên ném hai người ra ngoài. Sau mới nghe từ miệng người khác là Thường Đình Ân đã sớm rời khỏi phủ Định Quốc Công, Thược Dược lại mang nhi tử đi tới địa chỉ mới, lúc này hai cha con mới nhận lại nhau.

Phùng trắc phu nhân nghe được tin, khiếp sợ không thôi. Nếu thật sự có đứa nhỏ này, phủ quốc công làm sao còn có phần cho Dĩnh ca nhi!

Phùng trắc phu nhân vội vàng chạy tới chỗ lão phu nhân, lão phu nhân cũng đã nghe được tin tức, cả người mừng rỡ không thôi.

“Ta cũng có đích tôn tử, tốt, thật tốt! Ân ca nhi sao còn chưa dẫn người lại đây vậy?”

Nha hoàn đứng bên cạnh nói: “Hồi lão phu nhân, đứa bé kia mấy năm nay chịu không ít tột, một đường bôn ba trên người còn mang theo bệnh cần phải dưỡng cẩn thận, sợ đem người qua đây sẽ lây bệnh cho ngài nên mới không đến. Nhị gia nói qua hai ngày nữa sẽ mang đến cho ngài xem.”

Thường lão phu nhân khẩn trương không thôi, “Không có chuyện gì chứ? Có tìm đại phu xem chưa?”

“Dạ có, thần y còn ở lại bên đó. Đây chính là đứa nhỏ đầu tiên của nhị gia, nên rất khẩn trương, nghe nói bộ dáng giống như đúc Nhị gia hồi bé, chỉ cần nhìn cũng biết hai người là cha con.”

Thường lão phu nhân thở dài: “Nếu lúc trước không phân gia, thì bây giờ muốn nhìn tôn tằng tôn tử một chút cũng không khó vậy.”

Đại nha hoàn có ý ám chỉ nói: “Dọn ra ngoài không phải không có lợi, không thì không biết khi nào mới nhìn thấy được tiểu thiếu gia đâu.”

Thường lão phu nhân vừa nghe lời này, đầu mày cau lại càng sâu, nếu không phải do tên gác cổng không cho hai mẹ con vào, cũng sẽ không bệnh nặng như thế.

Trong lòng Phùng trắc phu nhân thầm hận, lúc trước Dĩnh ca nhi sinh ra lão phu nhân cũng không có cao hứng như vậy. Chẳng qua là đứa con hoang, lại coi trọng như vậy. Càng hận tên gác cổng không có mắt nhìn, nếu biết sớm, hai mẹ con này sao còn có thể tồn tại trên đời này.

Phùng trắc phu nhân tuy là phẫn hận nhưng trên mặt vẫn mang theo tươi cười rạng rỡ đi vào, “Chúc mừng lão phu nhân, như thế này đã có thể hoá giải khối tâm bệnh trong lòng lão phu nhân rồi.”

Thường lão phu nhân nén không được không khí vui mừng, hơi hơi thu liễm lơ đãng nói: “Chỉ cần là huyết mạch Thường gia ta, ta tự nhiên là đau lòng, mặc kệ là Dĩnh ca nhi hay đứa nhỏ mạng khổ này.”

Phùng trắc phu nhân vội vàng đáp: “Lão phu nhân thiện lương, Dĩnh ca nhi ngày thường là nhớ thương lão tổ tông ngài nhất.”

Ánh mắt Thường lão phu nhân loé lên, “Dĩnh ca nhi thông tuệ, về sau tất có tiền đồ sáng lạn, ngươi làm tổ mẫu chớ có vẽ rắn thêm chân, ngược lại còn hại hắn.”

Phùng trắc phu nhân rùng mình trong lòng, cười cười nói: “Có lão phu nhân cùng Công gia, tất nhiên là không để cho Dĩnh ca nhi lạc bước.”

Thường lão phu nhân gật gật đầu, lại chuyển sang đại nha hoàn hỏi thăm về đứa bé kia.

Phùng trắc phu nhân biết lúc này không được để xảy ra biến cố, nên không nói thêm gì khác mà trong lòng âm thầm tính toán. Thời điểm này nàng không thể gấp gáp được, yên lặng theo dõi diễn biến rồi hành động.

Nếu đứa bé này không phải là huyết mạch Thường gia, tự nhiên người không thể giữ lại; nếu phải, càng lại không thể được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.