Khẽ hé mắt ra nhìn vào vị trí đứa nhỏ đang nằm kia khiến Long Tử Nguyệt giật mình, thấy nhóc đã tự ngồi dậy, đang ngẩn ngơ nhìn nàng, cũng không biết nó đã tỉnh dậy từ lúc nào nhìn nàng đến phát ngốc. Khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, Long Tử Nguyệt đứng dậy đi tới trước mặt đứa nhỏ rồi ngồi xổm xuống, vươn tay ra vuốt nhẹ mớ tóc rũ rượi trước mặt nó, cất giọng hỏi: “Ta tên Long Tử Nguyệt, còn đệ, đệ tên là gì?“. Tiểu hài tử ngắm nhìn gương mặt Long Tử Nguyệt phóng đại trước mắt thì thầm nói: “Ai cũng gọi ta là A Cẩu...”, Long Tử Nguyệt khẽ nhíu mày: “Tên thực xấu, hay ta đặt tên cho đệ nhé. Ừm...gọi là Long Ám đi.” nói xong tinh nghịch nháy nháy mắt mấy cái.
“Long Ám...” cúi đầu khẽ lẩm bẩm lại tên của mình, cảm thấy thực hay hơn nhiều so với cái tên A Cẩu kia, đứa nhỏ cũng tỏ ra vui mừng nhưng lại nhanh chóng ủ rũ, Long Ám nhớ được lúc trước khi cậu sắp chết được vị này cứu, chỉ là hiện tại cảm giác trong người cậu rất khó chịu, các giác quan cũng nhạy cảm hơn rất nhiều, tai cũng thính hơn, mũi ngửi được rất nhiều mùi vị dù là nhỏ nhất cũng có thể ngửi ra được, mắt thậm chí còn nhìn thấy được cánh của những con côn trùng nhỏ đang bay lượn trong bầu không khí âm ẩm ở đây. Long Ám xoắn xuýt một lúc cũng quyết định hỏi ra các nghi hoặc trong lòng của mình, Long Tử Nguyệt cảm thấy may mắn vì cậu nhóc này chịu mở rộng lòng mình ra, nàng còn tưởng cậu nhóc lại náo lên đòi chết đòi sống gì nữa.
Kiên nhẫn chỉ dẫn, giải đáp gần hết các thắc mắc của Long Ám mà cậu cũng nhanh chóng chấp nhận cái thân phận Huyết tộc này. Long Tử Nguyệt dẫn cậu đi săn, dạy cậu các kỹ năng cơ bản nhất để sinh tồn, kỹ năng thôi miên,... tranh thủ truyền đạt lại hầu hết kiến thức mà Long Tử Nguyệt có thể dạy cho Long Ám xong cũng đã là chuyện của hơn mười mấy ngày sau. Lão thợ rèn trông ngóng đã mấy ngày vẫn không thấy vị công tử hào phóng kia quay lại, ngày nào lão cũng cố đợi đến khi trời sẩm tối hẳn đi mới lục tục dọn dẹp đóng cửa hàng quán. Lúc này rảnh rỗi Long Tử Nguyệt mới chợt nhớ ra còn phải đi lấy ngân châm từ lão thợ rèn nên vội vã dặn dò Long Ám một câu rồi chạy nhanh đến cửa tiệm rèn.
May mắn là lão vừa chuẩn bị đóng hẳn cửa thì nhìn thấy Long Tử Nguyệt đang chạy như bay, chân gần như chỉ chạm nhẹ trên mặt đất, vài cái nhún nhảy đã đến trước mặt lão. Long Tử Nguyệt thấy lão thợ rèn nhìn mình mỉm cười đầy từ ái có chút thắc mắc chưa kịp hỏi thì lão đã cướp lời: “Mấy hôm trước lão cứ tưởng công tử đã quên ghé, nhưng rồi lại lo lắng công tử đã xảy ra chuyện gì, bây giờ nhìn thấy công tử còn bay nhảy được lão cũng an tâm rồi. Công tử chờ lão một chút.”
Nói rồi xoay người vào trong lấy ra cái hộp nhỏ đưa cho Long Tử Nguyệt rồi lão thợ rèn nói tiếp: “Đây là món đồ công tử căn dặn lão làm. Công tử xem thử một chút xem có vừa ý hay không?“. Long Tử Nguyệt cầm lấy mở ra thì thấy bên trong chi chít những cây kim cực nhỏ, độ tinh xảo cũng rất cao, lại mỏng hệt như kim may vá thời hiện đại, gật gù mỉm cười: “Ta rất thích, đa tạ lão. Ta còn có việc phải đi trước rồi, cáo từ.” dứt câu liền nhoáng một cái đã không thấy người. Lão thợ rèn cũng không lấy là ngạc nhiên lắm, ánh mắt lại lóe lóe ra vài tia thú vị loay hoay quay vào trong tiệm đóng cửa lại.
Long Tử Nguyệt đi đến một cửa hàng bán y phục, ngắm nhìn các loại y phục cho tiểu hài tử lại không ưng ý được bộ nào, nàng đành lên tiếng hỏi lão bản: “Ở đây còn loại y phục cho nam hài nào tốt hơn nữa không? Mấy bộ này thật sự bản công tử nhìn không vừa mắt một chút nào!“. Lão bản cũng nhận ra phong cách cùng vải vóc trên người Long Tử Nguyệt nên vội vã cười lấy lòng dẫn nàng vào gian bên trong có nhiều bộ y phục tốt hơn, đẹp hơn mấy bộ bên ngoài nhiều.