Editor: Gà _ LQĐ
Sắp qua năm, Tịnh Thục thu dọn lại đồ cưới của mình, tìm chút chuyện nhỏ để làm, chuẩn bị lễ vật đưa cho em chồng vào ngày lễ. Ánh mắt nhìn thấy hộp mà Cửu vương phi đã tặng trước khi xuất giá, đột nhiên nhớ tới hôm đó nhị thái thái tặng mình một hộp gừng đường.
Đến mà không chào cũng phi lễ, nếu nàng xem trọng Cửu vương phi, thì mang phần thưởng của Cửu vương phi cho bà ấy vậy, nhất định có thể khiến bà ấy vui mừng.
Chi thứ hai ở Mai Hương uyển góc tây bắc của phủ Quận vương, lúc Tịnh Thục dẫn theo hai đại nha hoàn mang hộp lễ đi tới phòng khách, nhị thái thái Cận thị đang cùng hai cô nương nút dây [1].
[1] Nguyên gốc ‘络子’ (lạc tử): Nút dây Trung Quốc hay Thắt dây Trung Quốc là một loại hình nghệ thuật thủ công truyền thống của Trung Quốc. Nó xuất hiện từ thời Đường và thời Tống, sau này được phổ biến rộng rãi ở thời nhà Minh. Trong những nền văn hóa khác, nó được gọi là nghệ thuật nút dây trang trí.
“Ui! Nương tử lão Tam tới, mau vào ngồi.” Cận thị nhiệt tình gọi Tịnh Thục vào cửa.
“Tam tẩu.” Hai cô nương đồng loạt đứng lên hành lễ.
“Nhị thẩm, hai vị muội muội.” Tịnh Thục uốn gối vạn phúc [1], lễ nghi chu toàn.
[2] vạn phúc: lời chào của phụ nữ thời xưa.
“Đều là người một nhà, đừng khách khí.” Cận thị cười tủm tỉm bảo các nàng ngồi xuống.
Danh tiếng Cận thị không tệ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, Nhị lão gia càng không ngừng đón tiểu thiếp vào nhà, hầu như là hai ba năm một người, Cận thị cũng đều dung nạp hết. Thậm chí còn tặng cho ông ta đại nha hoàn hồi môn Thu Họa của mình, nữ nhi của Thu Họa, cũng chính là Tam tiểu thư Chu Nhã Phượng từ khi ra đời đã được nuôi dưới gối bà ta, ăn mặc và chi tiêu đều ngang bằng với nhị tiểu thư con vợ cả Chu Ngọc Phượng.
Tịnh Thục cầm nút dây trên giường lên nhìn thử, khen ngợi: “Hai vị muội muội thật khéo tay, có thể thắt dây tinh xảo như vậy.”
Cận thị cười nói: “Đám con nít làm chơi thôi, không xem vào đâu cả. Thêu thùa của Liễu An châu đệ nhất thiên hạ, sau này còn phải bảo các nàng theo ngươi học hỏi.”
Tịnh Thục ra hiệu ý bảo Tố Tiên mang hộp đến, mở nắp ra, lấy hai đôi cung hoa, tặng cho hai cô nương. Cận thị thấy không phải là vật gì quý trọng, trên mặt thoáng qua vẻ không thích.
“Nhị thẩm, đây là cung hoa ít ngày trước Cửu vương phi đã ban thưởng, nói là kiểu mới nhất trong cung, màu sắc này rất thích hợp với tuổi của hai vị muội muội, nên tặng cho các nàng đeo.” Tịnh Thục cười nói, ánh mắt nhu hòa nhìn vẻ mặt Cận thị.
Vừa nghe do Cửu vương phi đưa, Cận thị vui vẻ ra mặt: “Ta nói mà, hoa này xinh đẹp như thế, hẳn là phần thưởng của Cửu vương phi, các con mau lấy đi, sang năm xuân về hoa nở, đi ra ngoài đạp thanh nên đeo lên, vừa lúc hợp với cảnh xuân.”
Trong lòng Tịnh Thục khẽ động, thấy đã sắp đến lễ mừng năm mới, không cho các nàng đeo hoa tai mới trong lễ mừng, mà lại chờ mùa xuân ra cửa mới đeo, rõ ràng muốn cho nhà người khác thấy. Văn võ cả triều nghe theo Cửu vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hình như trưởng công chúa cũng không chào đón hoàng thượng, Cận thị làm vậy, chắc chắn muốn giúp các nàng tìm một cô gia tốt rồi.
“Đa tạ Tam tẩu.” Hai cô nương vui mừng nhận lấy.
Người Chu gia đa phần đều di truyền phượng mâu của trưởng công chúa, nhị tiểu thư Chu Ngọc Phượng sinh ra giống phụ thân, một đôi mắt phượng dài quyến rũ, ánh mắt chuyển động mang theo vẻ sắc bén của đích nữ.
Tam tiểu thư Chu Nhã Phượng là thứ xuất, một đôi mắt hạnh to tròn, ánh mắt như nước, trong dịu dàng mang theo vẻ nhát gan.
“Nhị thái thái, ta vừa làm tiểu hồ ly tinh kia...” Màn cửa bị vén lên, một phụ nhân gầy yếu đi vào, mang theo vẻ mặt hưng phấn, mới nói nửa câu, thấy trong nhà có người ngoài, vội vàng dừng câu chuyện lại.
Cận thị không vui liếc bà ta một cái, Chu Nhã Phượng sợ hãi đứng lên: “Di nương, đây là Tam tẩu vừa vào cửa.”
Chu Lãng vừa thành thân không lâu, nói Tam tẩu, Thu Họa đương nhiên sẽ hiểu, vội vàng tiến lên hành lễ: “Tiện thiếp bái kiến tam nương tử.”
“Thu di nương xin mau đứng lên.” Tuy tiểu thiếp khó vào nơi thanh nhã, nhưng nói thế nào, bà ta vẫn là thiếp thất của nhị thúc, xét cho cùng vẫn là người bề trên.
Chu Nhã Phượng cầm cung hoa đưa cho Thu Họa xem: “Di nương, đây là cung hoa do Cửu vương phi ban thưởng, Tam tẩu cho tỷ tỷ và con mỗi người một đôi.”
Thu Họa vui mừng nhận lấy cẩn thận ngắm nhìn, không dám cầm lâu, vội vàng đặt lên bàn, thiên ân vạn tạ với Tịnh Thục.
Cận thị không vui nói: “Thu Họa, có phải ngươi lại gây ra họa gì rồi không? Tam cô nương đã lớn, sang năm sẽ phải chuẩn bị gả cho người, ngươi vẫn cứ náo loạn như vậy, không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô nương sao? Ta còn phí tâm phí sức tán dương Nhã Phượng với người ngoài đấy, sau này ngươi an ổn chút đi, đừng náo loạn với đám di nương kia nữa, suy nghĩ vì tiền đồ của cô nương một chút. Sau này nếu không tìm được người trong sạch, thì đó là do bị ngươi liên lụy.”
Thu Họa cúi đầu thật thấp, che lại nước mắt, liên tiếp đồng ý, khom người lui ra ngoài.
Chu Nhã Phượng cắn chặt môi dưới, nhìn thân mẫu của mình rời đi, nghiêng mặt sang bên cạnh.
Không khí hơi lúng túng, rỗi rảnh nói vài câu, Tịnh Thục dẫn theo nha hoàn trở về Lan Hinh uyển.
“Ta thấy Thu di nương không giống loại người xảo quyệt hà khắc, sao người trong phủ đều nói bà ta thường xuyên chửi rủa đánh đập tiểu thiếp được sủng ái chứ?” Tịnh Thục uống trà bên cạnh ấm lò nói.
Sắc mặt Tố Tiên không tốt lắm, cúi đầu đứng một bên.
Thải Mặc bất đắc dĩ thở dài nói: “Từ nhỏ phu nhân không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền. Nào biết những thủ đoạn ngấm ngầm xấu xa trong đại trạch chứ, ta từng nghe người ta nói, phàm là đại trạch hào môn như phủ Quận Vương, mỗi người đều có cách sinh tồn của riêng mình. Nhị thái thái có thể tạo nên danh tiếng bác ái cho mình, dĩ nhiên phải có người giúp bà ấy chịu tiếng xấu.”
Thân thể Tố Tiên run lên, đùng một tiếng quỳ xuống đất: “Cô nương... Cô nương, từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên, nô tỳ luôn trung thành với cô nương, cầu xin cô nương, cầu xin cô nương đừng bắt Tố Tiên đi hầu hạ nam nhân, nô tỳ chỉ muốn hầu hạ cô nương cả đời.”
Tịnh Thục sợ hết hồn, nhìn nước mắt Tố Tiên ào ạt rơi xuống, vội vàng kéo nàng đứng lên: “Nha đầu ngốc, em làm sao, ai bắt em hầu hạ nam nhân?”
Thải Mặc thấy nàng còn chưa hiểu, bổ sung: “Cô nương, nửa tháng nay, chúng ta đã hỏi thăm rõ ràng chuyện tình trong phủ. Thu Họa vốn là nha hoàn hồi môn của nhị thái thái, sau đó Nhị lão gia nạp thêm tiểu thiếp, vô cùng phách lối. Nhị thái thái không tiện tranh đấu với nàng ta, nên đã đưa Thu di nương lên giường Nhị lão gia, sau đó bắt đầu gây chuyện với tiểu thiếp mới vào phủ. Thật ra thì, bà ta chính là một con chó trong tay nhị thái thái, bảo bà ta cắn người nào thì phải cắn người đó, chẳng lẽ bà ta không muốn nữ nhi ruột thịt của mình được gả vào nhà tốt sao? Nhưng Nhị lão gia mặc kệ mọi chuyện, nên chỉ có thể dựa vào nhị thái thái thôi, dù bà ấy có oan khuất bao nhiêu thì có thể làm gì được đây.”
Tối hôm đó, Chu Lãng không về nhà, một mình Tịnh Thục lạnh lẽo nằm trên giường long phượng hỉ rộng lớn. Một nhị thái thái dịu dàng đôn hậu lại có tâm cơ như thế, xem ra trong phủ Quận vương này, không ít người có bụng dạ khó lường, không thể không bị hòa tan vào.
May thay, trượng phu của mình không phong lưu hoa tâm giống Nhị lão gia vậy, nếu y cũng nạp tiểu thiếp vào cửa mỗi ngày như thế, Tịnh Thục thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.
Khó trách Tố Tiên sợ, nàng cũng sợ.
Giờ phút này nàng mới hiểu được, hạnh phúc như Cửu vương phi hiếm có thế nào, khó trách đế đô đều ao ước ghen tỵ.
23 tháng chạp, là ngày cúng ông Táo. Sáng sớm, phủ Quận Vương đã bận rộn hẳn, quét dọn nhà cửa, treo đèn lồng, trong ngoài đều được trang trí hoan hỉ, chuẩn bị lễ mừng năm mới. Trong triều từ 15 tháng chạp đến 15 tháng giêng là kỳ nghỉ đông, nhưng Chu Lãng làm công việc duy trì trị an Kinh thành, không những không thể nghỉ phép, ngược lại càng bận rộn hơn.
Người xưa nói, nam không bái lạy, nữ không cúng ông Táo. Cúng ông Táo là chuyện của các nam nhân, sáng sớm Diễn Quận vương Chu Thiêm đã dẫn theo cánh nam nhân tế bái ông Táo. Chu Lãng không cúng ông Táo, lúc trưa mới chạy về.
Sau giờ ngọ trời ấm, mọi người tập trung vào noãn các của trưởng công chúa, ăn kẹo mạch nha, cắt hoa giấy. Noãn các rộng lớn, bức tranh lễ mừng năm mới này rất náo nhiệt, các nữ nhân tập họp ở noãn sạp rộng lớn vây quanh trưởng công chúa, các nam nhân ngồi trong sảnh uống trà nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhìn sang bên này một chút.
“Tổ mẫu, tổ mẫu xem hồ lô con cắt nè.” Tứ tiểu thư Chu Kim Phượng năm tuổi giơ một cây kéo bạc tinh xảo lên, dâng hồ lô xiêu xiêu vẹo vẹo mà mình đã cắt như hiến vật quý.
“Ừ, tay tiểu Kim Phượng thật khéo, tổ mẫu sẽ xem ai trong mấy đứa cắt đẹp nhất, thì sẽ chia cho người đó một viên kẹo mạch nha lớn nhất.” Hôm nay tâm trạng trưởng công chúa không tệ.
Quận Vương phi Thôi thị không thích làm những, chỉ ngồi một bên uống trà nhìn. Nhị thái thái Cận thị cắt ngũ bức bổng thọ (5 con dơi cắp theo chữ thọ), nhị tiểu thư Chu Ngọc Phượng cắt Mã phong Hầu (ngựa ban tước cho khỉ), Tam tiểu thư Chu Nhã Phượng cắt Hỉ thước đăng mai (chim Hỉ thước đậu cành mai), Thẩm thị vợ lão Nhị Chu Đằng cắt Khổng tước múa Mẫu đan, Tịnh Thục cắt Liên niên hữu ngư (hoa sen có cá lội).
Ngụ ý đều rất tốt, nhưng bởi vì thủ pháp của mọi người không giống nhau, cắt ra đương nhiên có đẹp mắt, cũng có khó nhìn.
Một hàng hoa giấy bày trước mặt trưởng công chúa, không đợi bà nhìn kỹ, đã nghe nha hoàn bẩm báo: “Cậu và cô còn có đại tiểu thư tới.”
Quách Dực vào cửa ngồi một chỗ tán gẫu với đám người Chu Thiêm, Quách phu nhân dẫn con dâu Chu Xảo Phượng đi đến trước giường, trưởng công chúa lập tức vẫy tay cười nói: “Đến rồi à, con mới vừa vào cửa, không biết ai cắt cái nào, con đến đây chọn cái trông đẹp nhất, còn ta phụ trách khen thưởng, tránh các nàng nói ta thiên vị.”
Quách phu nhân thấy tâm trạng mẫu thân tốt, ngồi lên giường cười nói: “Mẫu thân thật thông minh, để con làm kẻ ác thế đấy.”
Mọi người cười to, không khí vui mừng.
Quách phu nhân nghiêm túc nhìn một hàng hoa giấy, ngũ phúc tuy tốt, nhưng con dơi có vẻ rập khuôn. Mã phong Hầu thì ngựa hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, con khỉ cũng không linh động. Hỉ thước đăng mai bên trong hoa mai đã bị cắt phạm vài đóa, lông Khổng tước không đủ đầy, trông gầy teo. Chỉ có hoa sen nhẹ nhang sung túc, cá cũng rất sống động.
Quách phu nhân tinh tế ngắm nhìn, bốc một cái hồ lô xiêu xiêu vẹo vẹo lên nói: “Phải nói đẹp nhất, vẫn là chiếc hồ lô xinh xắn này, có phải không, tiểu Kim Phượng?”
Chu Kim Phượng năm tuổi cười toe toét: “Ha ha, cô chọn thật ạ.”
Trưởng công chúa cười cầm lên một viên kẹo mạch nha lớn nhất đưa cho Chu Kim Phượng: “Đây, vừa rồi cô ngươi nói ngươi cắt đẹp nhất, nên viên kẹo mạch nha to lớn này sẽ cho ngươi, cẩn thận đừng để dính vào người đấy.”
Mọi người cười to một trận, Tịnh Thục cũng hé môi nở nụ cười. Nàng thích không khí như vậy, lúc này mới giống một gia đình, ấm áp, vui vẻ.
“Cái này do ai cắt?” Quách phu nhân nâng Liên niên lên yêu thích không buông tay, trông thủ công tinh xảo thế này, có thể nhìn ra người cắt hoa giấy này không chỉ khéo tay, hơn nữa tâm tư còn rất trầm tĩnh tinh tế.
“Đây là vợ lão Tam cắt.” Cận thị cười nói.
“À?” Quách phu nhân ngước mắt nhìn, đúng lúc thấy Tịnh Thục nhẹ nhàng đưa mắt nhìn sang.
“Thỉnh an cô ạ.” Tịnh Thục uốn gối hành lễ.
“Ngươi chính là Tịnh Thục à.” Quách phu nhân đứng dậy kéo bàn tay nhỏ bé êm ái của nàng, đứa bé này vừa nhìn đã biết tính tình đoan trang quy củ, dịu dàng hiểu chuyện.
Đối với con dâu gặp thoáng qua này, Quách phu nhân yêu thích không thôi. Trưởng tử Quách Chinh không thích Chu Xảo Phượng, để lại một phong hưu thư rồi đến chiến trường Cao Ly, đến nay bà cũng không dám lấy hưu thư ra đưa cho trượng phu xem. Có thể gạt được ngày nào thì hay ngày đó vậy, có lẽ nhi tử trở về sẽ hồi tâm chuyển ý chăng. Con thứ Quách Khải thương yêu tiểu thiếp của nó như bảo vật, hôm nay dẫn theo nàng ta đến Đăng châu nhậm chức, không trở về mừng năm mới rồi. Trong nhà ngược lại biến thành con vợ kế Quách Toàn nắm giữ, chuyện trong phủ cũng do ba nàng dâu giúp đỡ xử lý. Trong lòng mình chất chứa bao nhiêu lửa nóng, cũng không có chỗ bung ra.
Cô nương xinh đẹp động lòng người như vậy, ban đầu nếu gả cho Quách Khải, nó nhất định sẽ thích. Có nàng giúp đỡ mình quản chuyện nhà, khuyên can nhi tử, cuộc sống đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều.
Tịnh Thục bị cô kéo tay quan sát, ngượng ngùng đỏ mặt, chợt cảm giác bên eo có một tia lạnh bắn tới. Trộm nhìn qua, là ánh mắt thăm thẳm đang nhìn lại của Chu Lãng.