Edit: windy
Tư Mã Duệ cực kì hứng thú chạy tới: “Đừng nói ba cái, ba mươi cái ta cũng đáp ứng huynh.”
“Được! Thứ nhất, sau này ở trước mặt nhạc mẫu phải nâng ta lên, hạ thấp chính mình. Thứ hai, ở trước mặt phu nhân ta, giữ mặt mũi cho ta. Thứ ba thôi… Tạm thời chưa nghĩ ra, sau này nghĩ ra sẽ nói sau.” Chu Lãng ôm nữ nhi, nghiêm trang gật gù đắc ý.
Tư Mã Duệ bật cười một hồi, ôm bụng nói: “Được, đáp ứng huynh, mau nói đi.”
Chu Lãng nói rõ ngọn nguồn, cười mắng: “Xứng đáng, ai kêu huynh cứ để bộ dáng thanh cao ghê tởm, cảm giác được người khác theo đuổi rất thích đúng không? Hiện tại cho huynh nếm thử cảm giác theo đuổi người khác.”
Tư Mã Duệ cắn răng yên lặng gật đầu, thời gian thay đổi, luôn có lúc sẽ gặp phải báo ứng. Chỉ là, trước mắt không có thời gian cảm thán, còn phải nghĩ cách nịnh nhạc mẫu mới được.
Khả Nhi là cô nương chưa xuất giá, Mạnh thị không cổ hủ tới mức không cho nàng gặp nam tử, cũng không thẳng thắn ngồi cùng một nam tử lạ trên bàn ăn. Vì thế, cơm chia làm hai bàn ăn, gian ngoài sảnh chính là Chu Lãng cùng Tư Mã Duệ dùng bữa. Trong phòng là ba mẫu nữ cùng tiểu nha đầu ăn cơm, ở giữa đặt một bức bình phong ngăn cách, trong lúc ăn vẫn có thể nói chuyện với nhau.
Mạnh thị vừa đem thịt băm nhuyễn đút cho ngoạn tôn nữ ăn, vừa nhìn tiểu nha đầu cười.
“Nương, người cũng ăn đi, con cho nàng ăn là được.” Tĩnh Thục cười ôn nhu nói.
“Không cần, con xem Nữu Nữu ăn ngoan chưa, ăn rất nhiều. Trước đây con với Khả Nhi không thích ăn cơm, cứ như mèo con ăn chút là no rồi.” Mạnh thị nói.
Khả Nhi nhìn cháu gái hoạt bát đáng yêu, cười nói: “Nữu Nữu cũng đâu ngồi im, lúc thì cưỡi ngựa, lúc lại chơi trốn tìm, may mà rể phu có sức khỏe, bằng không cũng bị nha đầu này làm cho nhọc người. Không ăn nhiều, làm sao có sức chơi được?”
Mạnh thị gật gật đầu: “Điều này cũng đúng, nương không thích hoạt động, phụ thân con quanh năm không ở nhà, trước đây các con cũng không thích chơi mấy. Tuy cô gia rất chiều nàng, nhưng cũng là phụ thân có tình tình tốt, có kiên nhẫn, Nữu Nữu có phúc rồi.”
Chu Lãng nghe được nhạc mẫu khen mình, trong lòng vô cùng thích, thẳng lưng, ăn cũng ngon hơn. Tư Mã Duệ vừa thấy đã gấp, không thể cứ vùi đầu ăn uống được, đừng quên chính sự chứ, vì thế ở dưới chân bàn đá hắn một cái.
“Nương, trước kia thân thể người luôn không tốt, cũng không xa nhà. Hiện giờ khỏe mạnh như vậy, con thấy cũng bất ngờ.” Không đợi Chu Lãng nói chuyện, giọng Tĩnh Thục ở phía trong đã vang lên.
Khả Nhi cười hì hì nói: “Tỷ, tỷ không biết rồi, mẫu thân vẫn đang dưỡng bệnh, từ khi nhận được thư của tỷ, biết tỷ sinh một đôi long phượng thai. Mẫu thân cười toe toét, cùng ngày hôm đó, uống ba chén thuốc, thân thể cứ như gặp kì tích, trước nghe Cửu vương phi nói tỷ phu sắp được triệu hồi về kinh nhận chức, liền kiên trì muốn tới xem cháu ngoại.”
Tĩnh Thục cũng mỉm cười, kì thật bệnh của mẫu thân một phần là tâm bệnh, ai oán vận mệnh, nghĩ mình lại xót cho thân. Ai oán với phụ thân, lại cảm thấy bản thân không thể sinh nhi tử, thấp hơn người khác một cái đầu. Nhìn thấy con di nương, trong lòng cũng không thoải mái.
Mẫu thân không sinh được nhi tử, liền cực kì hi vọng nữ nhi mình có thể sinh nhi tử, cũng sẽ cảm thấy khuyết điểm đè nén trong lòng nhiều năm cuối cùng đã được bù lại, có thể hãnh diện rồi.
Trong phòng tạm thời rơi vào trầm mặc, ngoài phòng lại náo nhiệt lên.
Tư Mã Duệ bắt được cơ hội vội vàng tìm đề tài: “Món kho tàu này không tồi, rau xanh Liễu An Châu ăn thật ngon.”
Chu Lãng vội vàng nói tiếp: “Đó là do tay nghề nhạc mẫu đại nhân giỏi, món này không ai làm ngon được như vậy.” Nói xong, đắc ý nhìn vào bên trong, nhưng cách tấm bình phong nên cũng không thấy gì.
Nhưng cũng có thể khẳng định người bên trong có thể nghe được, Tư Mã Duệ giơ ngón cái cho Chu Lãng, hai người nén cười tiếp tục nói chuyện.
“A Lãng, huynh thật có phúc, có thê tử ôn nhu hiền thục, còn có ba tiểu bảo bối, nữ nhi song toàn, thật làm người ta ngưỡng mộ!” Tư Mã Duệ kéo đề tài, liều mạng nháy mắt với Chu Lãng, sợ hắn bỏ qua cơ hội tốt.
Chu Lãng cố ý dừng lại, không tiếp lời, gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, bị Tư Mã Duệ nắm chặt cổ họng, ho hai tiếng nói: “Đúng vậy, đời này cũng không có gì cao cả cần theo đuổi, lấy thê tử sinh con, cả nhà hòa thuận vui vẻ như vậy là đủ rồi. Trạng Nguyên lang giống như huynh, tài hoa hơn người, ngọc thụ lâm phong, tới giờ còn không thành thân, chẳng lẽ không ai hợp mắt?”
Trong phòng bỗng nhiên an tĩnh, ngoại trừ tiếng tiểu nha đầu ăn cơm, liền không có tiếng gì khác, xem ra đang nghiêng tai lắng nghe.
Tư Mã Duê cất cao giọng nói: “Không phải không hợp, là mấy năm trước đã động tâm rồi, nhưng phải chờ tiểu cô nương lớn lên.”
“A…? Không biết là cô nương nhà