Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ đứng trên con rồng lửa bảy sắc, đôi mắt thiêu đốt tất cả, không buồn cũng chẳng vui, anh nhìn thẳng vào Thôn Uyên.
Lửa thần Chu Tước mà anh tu luyện tuy ban đầu uy lực không lớn, chỉ có thể coi là phép thần thông bình thường, nhưng khi kết hợp thêm với nhiều loại lửa thần thì uy lực tăng gấp bội, vô cùng khủng khiếp. Đến cuối cùng, ngưng tụ vạn loại lửa vào thành một thể, nghe đồn có thể luyện hóa rồi phi thăng thành bậc đại năng.
"A!"
Thôn Uyên hoàn toàn không kịp trả lời.
Hắn điên cuồng gào thét, tựa như con dã thú bị thương, khiến tất cả mọi người nghe mà mặt mày biến sắc. Trên người hắn, vô số băng đen bắn ra, biến thành từng lớp băng dày. Cả người hắn được bao bọc trong băng đen, tựa như một tảng băng đen khổng lồ, hiển nhiên là đã sử dụng 'Huyền Băng U Minh' đến mức độ cao nhất.
Nhưng hoàn toàn vô dụng.
Ngọn lửa bảy sắc quá đáng sợ, bảy loại lửa thần kết hợp với nhau, lớp băng đen vừa mới được ngưng tụ thì đã nhanh chóng bị đốt cho bốc khói. Đến cuối cùng, băng hoàn toàn không kịp ngưng tụ ra thì ngọn lửa bảy sắc đã bao phủ Thôn Uyên, điên cuồng đốt cháy. Trên người Thôn Uyên, từng làn mây mù màu đen nhanh chóng bốc ra, cả người hắn cứ như nước đen bị đun sôi, bốc hơi dày đặc.
Ngọn lửa đã thiêu đốt phần cốt lõi bên trong Thôn Uyên, đang luyện hóa pháp lực của hắn.
"Thôn Uyên không chống đỡ được lâu đâu. Ma lực của hắn cho dù có dồi dào đến đâu thì cũng không thể lãng phí như thế này được", tôn giả Bằng nhíu mày.
"Tôn giả Bằng, ông đến từ môn phái lớn ngoại vực, kiến thức sâu rộng, ông đã từng nghe qua phép thần thông hệ Hỏa này chưa?"
Cố Trường Sinh hỏi.
"Nếu ta đoán không nhầm thì cái này hơi giống lửa thần Chu Tước, phép thần thông đi kèm của Tứ Tượng Huyền Công của Linh Thú Phong trong tiên tông, trong các loại phép thần thông hệ Hỏa thì có chỉ có thể xếp ở tầm trung. Nhưng tiềm lực của phép thần thông này là vô cùng vô tận, có thể chứa đựng cả vạn lại lửa. Tu càng nhiều loại lửa thì uy lực càng lớn. Tên nhóc này luyện được bảy ngọn lửa có uy lực đáng sợ nên mới có uy lực như vậy. Nhưng kỳ lạ thật, ta chưa từng nghe nói dải Ngân Hà có loại truyền thừa này".
Tôn giả Bằng một tay vuốt chòm râu dê dưới cằm, tấm tắc kêu lạ.
Chỉ có những tu sĩ mạnh đến từ ngoại vực như ông ta và Cố Trường Sinh mới hiểu được, đạo thống của dải Ngân Hà rốt cuộc thiếu sót đến mức độ nào.
Bất cứ một tu sĩ ngoại vực nào ít nhất đều có thể dùng một phép thần thông khoảng ba đến năm phút, lúc đánh nhau thì phải dựa vào phép thần thông, pháp bảo và bí thuật. Mà phép thần thông trong dải Ngân Hà thì thiếu sót, công pháp cũng sơ sài, lúc đánh nhau thì dựa vào nắm đấm thô bạo nhiều hơn, điều này quá làm mất mặt tu sĩ.
"E là vị Diệp đạo hữu này có cơ duyên khác. Nếu anh ta không phải là người thuộc thế hệ chúng ta thì ắt hẳn phải có được đạo thống của một vị tiền bối nào đó đến từ ngoại vực", Cố Trường Sinh nói như có điều suy nghĩ.
"Bốp!"
Chỉ trong thời gian một câu nói ngắn ngủi.
Làn khí đen bốc lên quanh người Thôn Uyên nhỏ bớt một phần năm, hiển nhiên đã bị luyện hóa, sức mạnh cũng yếu hẳn đi. Nhưng lúc này Thôn Uyên lại mạnh mẽ giơ cái móng vuốt thú đầy vảy đen ra, tóm lấy ngọn lửa màu xám đen trong số bảy ngọn lửa.
"Sức mạnh của ngọn lửa ma này, hình như bổn tọa đã từng thấy ở đâu rồi?"
Thôn Uyên nói với giọng khản đặc.
Hắn tóm chặt lấy, hóa ra là ngọn lửa từ trong máu Ma tộc mà Diệp Thành lấy từ trong cơ thể vương tử Lệ Ma ra!
"Tao từng giết một tên có dòng máu thuần chủng của vương tộc Lệ Ma, hình như là vương tử Lệ Ma gì đó. Ngọn lửa này có một nửa là từ Kim Đan của kẻ đó".
Diệp Thành ngáp một cái, tiện miệng nói.
"Cái gì?"
"Giết vương tử Lệ Ma?"
Lần này, ngay cả Cố Trường Sinh và tôn giả Bằng cũng biến sắc.
Tu vi của vương tử Lệ Ma bọn họ chẳng coi ra gì. Nhưng đó là hậu duệ đích truyền của vua Lệ Ma, vượt xa những Nguyên Anh trong dải Ngân Hà, sau lưng có chỗ dựa vững chắc. Cho dù là với thực lực của họ thì cũng phải vô cùng kiêng dè.
"Tên nhóc họ Diệp này đúng là to gan thật. Tôi đây vốn còn muốn nhận cậu ta làm đệ tử, giờ nào dám đụng vào cái tên chuyên gây họa này chứ? Cậu ta làm việc như vậy, chẳng lẽ không sợ Địa Cầu bị vua Lệ Ma tàn sát sao?", tôn giả Bằng liên tục lắc đầu.
Cố Trường Sinh cũng cười khổ một tiếng, khâm phục cho sự gan dạ của Diệp Thành.
"Hóa ra đúng là như vậy!"
Mắt Thôn Uyên sắp lồi ra đến nơi, đồng tử hoàn toàn biến thành màu máu, sự phẫn nộ vô biên bộc phát từ trong người hắn. Uy lực đáng sợ giáng xuống khiến Ma tộc xung quanh ngàn dặm đều run như cầy sấy.
Băng đen quanh người hắn lúc này liền biến thành màu máu. Hắn đã thiêu đốt máu của chính mình, không tiếc bất cứ giá nào.
Nhưng Thôn Uyên hoàn toàn không quan tâm. Hắn bị bao phủ trong ngọn lửa bảy sắc, từng bước một giẫm lên không trung. Hắn trợn mắt nhìn Diệp Thành, giọng nói như gió rét thấu xương trong động băng vạn năm:
"Mày giết vương tử tộc tao, hại tao bị bệ hạ tước đi tất cả Ma khí, bị đày đến đây mãi mãi không thể trở về Ma giới. Thù hận này, hôm nay bổn tọa phải báo hết!"
Mỗi một câu của hắn đều mang theo thù hận vô tận, cứ như Tu La bước ra từ trong biển máu U Minh.
"Nói lắm quá".
Sắc mặt Diệp Thành lạnh lùng.
Anh xoay Nguyên Thủy Thần Kiếm trong tay. Ánh kiếm biến thành ánh sáng thần thánh màu xanh giáng ầm xuống, khiến không trung vỡ tung, chém ra một khe nứt giữa trời đất, trực tiếp phá vỡ lớp băng máu bảo vệ của Thôn Uyên, chém ra một vết kiếm dài trên cơ thể cao to đầy vảy đen của hắn.
Nhưng Thôn Uyên hoàn toàn không để ý. Lúc này hắn dùng toàn bộ uy lực, hiện ra cơ thể Ma tộc cao mười trượng, trông cứ như thiên thần đứng sừng sững.
"Chết!"
Người Thôn Uyên lóe lên, trực tiếp phá vỡ không trung, bóng dáng hắn thoắt cái liền biến mất, giơ hai móng vuốt từ sau lưng Diệp Thành. Diệp Thành cảm giác được, quay người chém một kiếm, giao nhau với móng vuốt của hắn. Sức mạnh của anh không đấu lại được, trực tiếp bay ra sau hơn mười trượng, hai chân vạch xuống tạo ra một khe rãnh dài trên mặt đất.
"Thôn Uyên nghiêm túc thật rồi".
Cố Trường Sinh híp mắt.
Tộc Lệ Ma giỏi nhất là chiến đấu cự ly gần, được xưng là cơ thể mạnh mẽ vô địch. Nếu đấu phép thần thông hay pháp lực thì tất nhiên sẽ thua kém tu sĩ của loài người. Nhưng xét về cơ thể thì trừ những người trời sinh đã mạnh hoặc là tu thần thể đến viên mãn thì ai có thể đánh lại thống soái của tộc Lệ Ma?
"Bốp bốp bốp!"
Đám người Từ Ninh hoàn toàn không kịp theo dõi.
Họ chỉ nhìn thấy từng bóng dáng màu đen hiện lên trong không trung di chuyển tới lui, trông cứ như ma quỷ. Thôn Uyên giây trước vẫn còn đang ở phía trước, giây sau đã lui về sau hơn nghìn trượng. Tới không thấy bóng dáng, đi cũng chẳng nhìn thấy đâu. Cơ thể Ma tộc cao hơn mười trượng của hắn linh hoạt như một chú mèo, gió bão đầy trời đều là đòn tấn công của hắn. . Truyện chính ở _ tr ùmtruyện.O RG _
"Lệ Ma Thần Sát Quyền!"
Thôn Uyên tung một quyền ra, quyền kình có bảy khúc, khi tung ra không trung thì từng khúc một nổ tung.
Quyền kình che trời lấp bể trực tiếp xuyên qua thanh kiếm mà đập vào lồng ngực Diệp Thành, nổ tung quần áo của anh ra, nổ ra một cái lỗ máu to ba tấc trên người anh, lộ ra máu thần màu vàng kim và xương màu xanh nhạt.
Nhưng nhát kiếm của Diệp Thành cũng vạch ra một vết thương dài trên người Thôn Uyên.
"Giết!"
Hai người đánh nhau với tốc độ nhanh như tia chớp.
Đến cuối cùng, Diệp Thành dứt khoát vứt Nguyên Thủy Thần Kiếm đi, hai tay thay đổi tư thế, ma khí mặc sức tung hoành, tung phép thần thông U Uyên Minh Vương ra. Toàn thân anh như chiến tướng Tu La bước ra từ trong biển máu, càng chiến đấu càng dũng mãnh.
"Bốp!"
Thôn Uyên bị Diệp Thành vạch một nhát kiếm liền bay ra ngoài, một mảng thịt lớn trên người bị chém ra. Hắn liếc thấy mảng thịt đó vừa đến gần Diệp Thành liền bị ảo ảnh Minh Vương sau lưng Diệp Thành nhanh chóng luyện hóa.
"Đây là công pháp gì vậy?"
Đồng tử Thôn Uyên co rụt lại.
Tuy hai người mới giao đấu chưa đến một phút, nhưng Thôn Uyên đã cảm thấy không đúng. Sức mạnh của hắn ít nhất đã giảm một phần rưỡi, mà sức mạnh của Diệp Thành lại tăng vọt lên. Cho dù chỉ giảm có một phần rưỡi thì sự chênh lệch này đã khiến hắn không thể nào khống chế được Diệp Thành, huống chi chỉ mới có một phút mà thôi!