Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 665: Chương 665: Phá trận




Lúc đó, ba tiên bảo tấn công toàn lực, Thánh Thiên Đế ở ven ngoài cùng, nhờ áo tiên bảo vệ và bộc phát sức mạnh Tiểu Thiên Quân, mới miễn cưỡng thoát được một kiếp. Nhưng cho dù là vậy, thì đường đường tiên bảo của Thánh Thiên Cung cũng nát tan, đủ thấy vụ nổ có sức công phá khủng khiếp đến mức nào.

Diệp Thành ở trung tâm vụ nổ, đối mặt trực tiếp với ba tiên bảo mà vẫn còn sống, đây là cú sốc trước nay chưa từng có đối với Thánh Thiên Đế.

Không giết thì sao tôi có thể chết chứ?

Ánh mắt Diệp Thành tỏ vẻ lạnh lùng.

Cả người anh tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trong đôi mắt phóng ra một thanh thiên đao tuyệt thế, ngang nhiên chém về phía Thánh Thiên Đế. Tuy bị thương nặng, nhưng lúc này, khí thế của Diệp Thành không giảm mà còn tăng, ý chí chiến đấu như lá cờ màu máu, bay lên tận trời, thiêu trọn trời xanh.

A!

Thánh Thiên Đế không dám đánh nữa, ông ta đã mất sạch nhuệ khí, giống như chó nhà có tang, vội vàng trốn về phía Thánh Thiên Cung.

Giết!

Diệp Thành đạp trời mà tới, lửa vàng quanh người được màu máu nhuộm đỏ. Anh như ma thần bò từ địa ngục ra, bất khả chiến bại.

Mau mở pháp trận!

Thánh Thiên Đế bị thiên đao hóa từ sấm sét chém trúng, đứt một cánh tay, mang theo một vệt máu dài xông vào Thánh Thiên Cung, lớn tiếng gầm lên.

Ầm!

Các đệ tử Thánh Thiên Cung vội vàng mở đại trận hộ cung.

Một lớp sương mù trắng mờ lập tức bốc lên từ các cột rồng của Thánh Thiên Cung, như một chiếc lồng khói, trùm kín Thánh Thiên Cung vào trong. Diệp Thành xông gần tới nơi, phất ống tay áo, kéo một thanh trường đao sấm sét từ trong hư không ra.

Một nhát đao xé toạc tầng mây, hóa thành ánh đao trăm trượng, chém mạnh vào đại trận.

Thần Lôi Khai Thiên Đao!

Đáng tiếc là anh không dùng hóa thân Thanh Long để thi triển, tuy uy lực đánh được Tiểu Thiên Quân, nhưng dù sao vẫn yếu hơn mấy phần, không thể chém đôi hư không. Pháp trận của Thánh Thiên Cung do Nguyên Anh bày bố, trải qua các đời gia cố, nhìn chỉ là một lớp mỏng, nhưng vô cùng kiên cố, dù là mấy chục Chân Quân bao vây tấn công cũng không phá vỡ được.

Tùng!

Đại trận hộ cung khẽ run, nhưng cuối cùng vẫn chặn lại được.

Thánh Thiên Đế thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông ta quả thực đã bị Diệp Thành làm cho chết khiếp. Nếu Diệp Thành vẫn có thể thi triển nhát đao phá nát hư không kia, thì sợ là lúc này ông ta đã quỳ xuống xin tha, dập đầu với anh rồi.

Trước ánh đao chém toạc hư không kia, gần trăm Chân Quân của Thánh Thiên Cung giống như miếng đậu phụ, bị nghiền nát dễ dàng, không thể đánh trả.

Cậu ta đã bị thương nặng, bây giờ đã sức cùng lực kiệt, chỉ cần cầm cự được đợt này thì chính là cơ hội phản công của chúng ta.

Thánh Thiên Đế kêu lên.

Rất nhiều Chân Quân đồng loạt gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ kính sợ và hưng phấn.

Mở!

Sau ba đao liên tiếp không chém rách được đại trận hộ cung, Diệp Thành dứt khoát gọi ra Thanh Long Diệt Ma Thần Lôi.

Rắc!

Một cây cột trụ sấm chớp hỗn độn như đen mà không phải đen, như trắng mà không phải trắng giáng từ trên trời xuống, giống như trời phạt. Nhất là trong cột trụ sấm chớp còn ẩn chứa từng tia ánh sáng nguyên từ, có vẻ sắc bén hơn.

Ầm!

Cột trụ sấm chớp hỗn độn va vào đại trận hộ cung.

Lớp sương mù trắng mỏng kia bỗng chấn động mạnh, dường như gặp phải đòn tấn công mạnh trước nay chưa từng có. Từng tia ánh sáng nguyên từ như vạn kiếm cùng phóng ra, khiến sương mù trắng bị xuyên thủng, mỗi tia sáng tương đương với phi kiếm đỉnh cấp nhất, như trời đổ mưa to. Mặt đối diện trực tiếp với trụ lôi bị ăn mòn thành một lỗ hổng.

Mau vá lại!

Thánh Thiên Đế đỏ mắt, gào lên điên cuồng.

Rất nhiều đệ tử Thánh Thiên Cung đổ mồ hôi đầy đầu, cố gắng gia cố đại trận hộ cung, trước khi Diệp Thành xông vào đã vá xong lỗ hổng. Rất nhiều Chân Quân thầm hết hồn.

Bọn họ không ngờ, sau trận huyết chiến, Diệp Thành vẫn dũng mãnh như vậy. Thanh Long Diệt Ma Thần Lôi kia có uy lực quá khủng khiếp, ngay cả pháp trận của Nguyên Anh cũng suýt nữa không chống được.

Đòn thứ hai!

Trên trời vang lên giọng nói như sấm rền của Diệp Thành.

Cùng với một tiếng rắc lớn, lại một cột trụ sấm chớp hỗn độn nữa giáng xuống.

Tùng tùng tùng!

Lần này, đại trận hộ cung không chỉ chấn động mạnh, mà trên một trăm linh tám cột rồng to lớn trong Thánh Thiên Cung xuất hiện một vết nứt dài. Điều này có nghĩa là trận pháp đã sắp không chịu được sự tấn công nữa.

Trên lớp sương mù trắng mỏng lập tức hiện ra một lỗ hổng lớn, dài bảy tám mét.

Diệp Thành cất bước, đang định lướt qua lỗ hổng này đánh vào Thánh Thiên Cung.

Chặn cậu ta lại!

Thánh Thiên Đế gào lên như điên.

Bảy tám Chân Quân lao lên trời, tự nổ trước lỗ hổng. Năng lượng khổng lồ lập tức ngăn Diệp Thành ở bên ngoài. Khi năng lượng tự nổ tan đi, các đệ tử Thánh Thiên Cung đã khởi động năng lượng dự trữ, lần nữa vá lại lỗ hổng.

Hừ, đòn thứ ba!

Ánh mắt Diệp Thành lạnh lẽo.

Có thể ngăn được tôi một hai lần, lẽ nào còn có thể ngăn lần thứ ba?

Tia sét hỗn độn mạnh hơn trước đó ngưng tụ trong lòng bàn tay anh. Cho dù là người của thành phố Huyền Đô thì cũng có thể cảm nhận được luồng hơi thở hủy diệt vô tận trên trời. Tia sét như từng lướt qua sơ khai vũ trụ, ẩn chứa sức mạnh thuần túy nhất.

Đòn tấn công này dốc cạn tất cả của Diệp Thành, thậm chí một số miệng vết thương sắp lành lại trên người anh lại lần nữa nứt ra, nhưng Diệp Thành mặc kệ. Anh chuẩn bị được ăn cả ngã về không.

Diệp Thành, cậu không quan tâm đến sống chết của bạn gái nữa sao?

Thánh Thiên Đế bị ép đến đường cùng, ông ta ra tay, bắt Thẩm Minh Nhan đang đứng ở một góc quảng trường.

Giao long trắng liều mạng xông đến, muốn ngăn cản, nhưng ánh mắt Thánh Thiên Đế lạnh lùng, búng nó bay đi, bàn tay to mang theo năng lượng đáng sợ tóm lấy Thẩm Minh Nhan.

Keng!

Bỗng bốn luồng sáng lóe lên.

Bốn màu xanh trắng đỏ đen xuất hiện xung quanh Thẩm Minh Nhan, tạo thành một pháp trận phòng ngự kiên cố, như ngăn cách hai thế giới. Diệp Thành dám đưa Thẩm Minh Nhan đến thì đương nhiên đã chuẩn bị kĩ càng.

Tứ Tượng Hộ Thể Trận!

Trận này vừa mở, kiên cố vững chắc, cho dù là Nguyên Anh cũng không thể một đòn phá vỡ. Chân Quân muốn phá được trận này, ít nhất phải tấn công điên cuồng một ngày một đêm.

Tùng tùng tùng!

Thánh Thiên Đế tấn công điên cuồng, như đang nắm lấy cọng rơm cuối cùng.

Các Chân Quân khác đồng thời ùa tới, từng đạo kiếm khí như sấm sét giận dữ, có thể dễ dàng xẻ tan ngọn núi, khiến sông ngừng chảy. Tứ Tượng Hộ Thể Trận tuy rung lên rất mạnh, nhưng vẫn trơ trơ không sứt mẻ.

Thẩm Minh Nhan đứng trong ánh sáng ngũ sắc, tay áo bay lên, như tiên trên cung trăng.

Không mở được, đây cũng là pháp trận Thiên Quân, ít nhất phải đánh thức tiên bảo, tấn công toàn lực mới có thể mở được, một lão Chân Quân tuyệt vọng nói.

Trái tim mọi người trầm xuống, cảm thấy chán nản.

Lúc này, bảy chưởng giáo thất bại thảm hại, trong mười người đứng đầu chỉ có Thánh Thiên Đế còn sống. Lẽ nào bảo Thánh Thiên Đế hi sinh bản thân, đánh thức khí linh, cưỡng chế bắt Thẩm Minh Nhan ra?

Thánh Thiên Đế đứng sững ở đó, hai mắt lập lòe, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng.

Ông ta vốn là người cực kỳ sợ chết, nếu không lúc đó đám Vấn Kiếm lão tổ thiêu đốt bản thân, đồng quy vu tận với Diệp Thành, ông ta đã không rụt lại cuối cùng. Nếu ông ta cũng ra tay, bốn tiên bảo đồng thời tấn công, thì Diệp Thành chưa chắc có thể nguyên vẹn rút lui khỏi đòn tấn công kinh thiên động địa đó.

Đúng lúc Thánh Thiên Đế đang bối rối.

Bỗng có người nói đầy thê lương: Không kịp nữa rồi.

Mọi người cả kinh, ngẩng phắt lên nhìn.

Chỉ thấy trên cao lơ lửng một quả cầu lôi rực cháy, quả cầu đó như mặt trời thu nhỏ, treo trên đầu Diệp Thành, mỗi tia sét có thể chém chết Kim Đan. Năng lượng vô cùng to lớn ngưng tụ trong quả cầu.

Mở!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.