Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 677: Chương 677: Quyết tâm bế quan






Bí mật, linh khí dồi dào, ẩn chứa sức mạnh pháp tắc của không gian và thời gian…

Có lẽ trên khắp Địa Cầu cũng chỉ có một nơi như vậy: Luyện ngục Vô Gian trên quần đảo Nam Ngọc!

“Nếu là người tu hành của dải Ngân Hà xuống Địa Cầu thật thì dựa vào mình bây giờ chưa chắc đã chống lại được”.

Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Thành hiện lên vẻ thâm trầm. Dù Minh Sương mà anh từng gặp trước kia không bằng anh, nhưng cô ấy chỉ là một đệ tử mà thôi, nếu sư phụ cô ấy hay tổ sư, lão tổ xuống đây thì mình có phải là đối thủ hay không?

Nếu mình không phải là đối thủ của bọn họ thì dựa vào cái gì để đưa em gái Dao Nhi về đây? Phải biết rằng cô bé có dòng máu Chân Long, trên toàn bộ tinh hệ cũng là thiên tài tuyệt thế hiếm thấy, sẽ bị vô số tiên tông tranh đoạt!

Qua những tin tức có được từ khí linh, nhất là suy đoán của mình khiến khao khát trở nên mạnh hơn của Diệp Thành càng tăng vọt.

“Phải khôi phục vết thương ngay, sau đó đến Luyện ngục Vô Gian xem xét tình hình rồi lập tức bế quan tu luyện, chuẩn bị tranh đoạt Thần La Thiên Tinh!”

Tiếp đó, Diệp Thành chính thức bắt đầu bế quan.

Mọi vật ở giới tông môn Thượng cổ đã do phủ Tiêu và Sương Diệp Lâu chính thức tiếp quản, còn Lữ Vân Trường và vài vị Chân Quân đầu quân cho anh từ sớm cũng được chia không ít lợi ích, quyết một lòng trung thành với sự thống lĩnh của Diệp Thành. Có những gia tộc hạng nhất chống đỡ, những người khác hoàn toàn không gây ra được sóng gió gì.

Lâm Cửu Nhi là đệ tử của Diệp Thành, địa vị cũng hơn xa người khác.

Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, Diệp Thành phong tỏa Thánh Thiên Cung.

Vết thương của anh vô cùng nghiêm trọng. Anh sử dụng đại thần thông Hải Hoàng Chân Linh liên tục sáu lần, mỗi lần dùng phải mất hai tháng để khôi phục, cộng dồn lên càng ngày càng nhiều, cuối cùng phải mất hai đến ba năm. Càng không cần phải nói đến một đao Hải Hoàng Quân Lâm cuối cùng hao tổn tinh nguyên và tuổi thọ kia.

“Nhưng đó là khi hoàn toàn chỉ dựa vào sức khôi phục của bản thân, nếu có lượng lớn linh thạch và linh dược thì lại khác”.

Diệp Thành liếc sang linh thạch và đan dược chất chồng như núi.

Ở kiếp trước, đương nhiên các Chân Tiên không phải chỉ dựa vào bản thân, mà còn dùng các loại tiên dược cao cấp, hoặc là gặp được cơ duyên lớn.

Diệp Thành khoanh chân ngồi trên phòng đá, điên cuồng sử dụng thần thông cắn nuốt. Từng khối linh thạch nứt ra, hóa thành ánh sáng cầu vồng rực rỡ tràn vào trong cơ thể Diệp Thành. Được nguyên khí thuần khiết tẩm bổ, cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly hồi phục nhanh chóng.

Ánh sáng vàng yếu ớt hiện lên bên ngoài cơ thể Diệp Thành.

Nhìn xuyên qua thân xác Diệp Thành còn có thể nhìn thấy khung xương, nội tạng và bắp thịt màu vàng bên trong cơ thể vốn dĩ đã nát bấy, bây giờ lại bắt đầu sinh sôi trở lại.

Vết thương vốn phải cần hai, ba năm hoặc lâu hơn để khôi phục, nay lại rút ngắn nhanh chóng…

Ba tháng sau, Diệp Thành xuất quan.

Lúc này, tinh khí trên người anh sôi sục, khí huyết dâng trào, ngọn lửa vàng quanh người cháy rực, không chỉ không có dấu hiệu bị thương suy yếu, ngược lại khí tức không giảm mà còn tăng. Chỉ có đầu tóc bạc trắng và gương mặt già yếu vì hao tổn tuổi thọ là không thể hồi phục dễ dàng.

“Sư phụ!”

Lâm Cửu Nhi thấy Diệp Thành thì rất vui, nhưng nhìn gương mặt già nua của Diệp Thành, cô ấy lại không khỏi đau lòng.

“Không sao, nhóc con, con không thấy sư phụ già đi hai mươi tuổi lại trở thành một anh chàng đẹp trai chín chắn rồi sao?”, Diệp Thành mỉm cười. Đối với Huyền Thần Tiên Đế mà nói, vẻ bề ngoài cũng chỉ là xương trắng má hồng mà thôi.

Kiếp trước anh từng lạc vào thời gian hoang dã, trong thời gian ngắn đã già đi mấy vạn năm, hóa thành ông lão tóc bạc, nhưng cũng đã vượt qua.

Lâm Cửu Nhi hừ khẽ, song cũng nhận ra lúc này Diệp Thành quả thật có sức hấp dẫn khác trước.

Đầu tóc dài màu bạc trắng, cơ thể cao gầy tráng kiện, gương mặt ba mươi, bốn mươi tuổi của anh tràn đầy khí chất chín chắn điềm tĩnh, hoàn toàn khác với lúc mười bảy, mười tám tuổi. Người không quá thân quen thật sự sẽ không nhận ra Diệp Thành, dù là người thân nhất nhất thời cũng sẽ nghi ngờ.

Đám người Lâm Thất Thất thì lại càng ngạc nhiên, giống như nhìn thấy một người xa lạ.

Lần này xuất quan, anh không làm kinh động đến người khác, mà lén chạy đến Luyện ngục Vô Gian thăm dò một chuyến. Mặc dù bây giờ Luyện ngục Vô Gian chưa mở, nhưng thần niệm không chỗ nào không vào được của anh vẫn có thể phát hiện ở trung tâm của Luyện ngục Vô Gian có một vật giống như trái tim đang đập.

“Quả nhiên là Thần La Thiên Tinh!”

Vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, không tùy tiện vào trong. Với tình hình hiện tại của mình, cho dù đã tìm được Thần La Thiên Tinh cũng không có cách nào lấy nó về tay, huống hồ… Thần La Thiên Tinh cũng chưa đến lúc chín muồi.

“Có lẽ phải chờ hơn ba năm nữa… Cũng đủ rồi, mình phải nhanh chóng nâng cao tu vi của mình!”

Diệp Thành quyết định xong, cấp tốc quay về Thánh Thiên Cung bắt đầu tu hành.

Việc tu luyện lần này khác hoàn toàn với trước kia.

Trước kia, mỗi lần Diệp Thành tu luyện đều phải gom góp nhiều thứ, vất vả lắm mới có được một ít tài nguyên. Những thứ trông có vẻ hiếm hoi quý giá ở trên Địa Cầu thì ở giới tu tiên lại vứt đầy đường.

Bất cứ đệ tử chính thức nào của tiên tông trên Ngân Hà đều được hưởng tài nguyên gấp mười, gấp trăm lần Diệp Thành.

Nhưng bây giờ đã khác, anh là chủ của tông môn Thượng cổ, có toàn bộ giới tông môn Thượng cổ làm hậu thuẫn. Diệp Thành muốn thứ gì chỉ cần hô một tiếng, các Chân Quân, chưởng môn sẽ bôn ba tìm kiếm khắp thế giới mang thứ đó về, dâng cho anh bằng hai tay.

“Tông môn Thượng cổ tuy nhỏ nhưng dù sao cũng không thiếu thứ gì, nội tình bên trong hơn xa Địa Cầu trước khi linh khí khôi phục”.

Diệp Thành ngồi khoanh chân trong phòng tu luyện, nhìn linh thạch, linh dược, linh tài dần dần chất đống như núi trên quảng trường, nụ cười xuất hiện trên mặt. Số linh thạch đó không những đến từ thất đại huyền môn, mà còn do những tán tu, tông môn dâng lên.

Bọn họ cho rằng dù gì Diệp Thành cũng chỉ có một mình, chắc chắn không tiêu hao nhiều bằng hàng trăm vị Chân Quân ở thất đại huyền môn. Thay vì để thất đại huyền môn cưỡi trên đầu mình dương oai thì chi bằng lấy lòng Diệp Thành đơn giản hơn.

“Phù!”

Sau khi tài nguyên được tập trung lại.

Diệp Thành bắt đầu bế quan chính thức. Lần này anh đã hạ quyết tâm, mặc dù nguyên anh của Phong Lung Thiên Quân rất mạnh, nhưng chung quy cũng là vật bên ngoài, chỉ có cơ hội sử dụng vài lần, không thể ỷ vào nó mãi được.

“Không tu hành đến cảnh giới vô địch thì nhất định không xuất quan!”

Ánh mắt Diệp Thành sáng lấp lánh.

Tu vi của anh vốn đã bước vào giai đoạn khó, mấy tháng trước anh vừa đột phá lên cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ, muốn bước tiếp vô cùng gian nan. Tuy lúc này linh khí ở Địa Cầu nồng đậm, nhưng vẫn còn thua xa ngôi sao tu luyện chân chính. Nếu Diệp Thành muốn bước vào cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ thì ít nhất cũng phải mất ba năm.



Cơ thể Diệp Thành giống như một cái hang không đáy hút lấy linh khí cuồn cuộn. Linh thạch chất chồng như núi dần dần vơi bớt một cách cố định, đồng thời tu vi đã lâu không tiến bước của Diệp Thành cũng nâng cao nhanh chóng.

Một ngày, hai ngày, ba ngày…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.