Kim Thiền Tử một mặt tụng kinh, một mặt miên man nghĩ. Ông ta phát hiện, với tâm cảnh của mình, dường như cũng không thể đề kháng lại xự xâm lấn của Luân Hồi Chi Lực, hiện tại muốn tĩnh tâm càng lúc càng khó.
Có nên xuất thủ phá cục !?
Nhưng nếu mười hai trang chân kinh chưa được thu thập đủ mà lộ ra ngoài ánh sáng, để cho Giám Sát Viên Lục Đạo biết được, mọi thứ sẽ đổ bể hết.
Kim Thiền Tử cảm thấy mình càng lúc càng dần trở nên nôn nóng.
Nhận lấy trách nhiệm thỉnh chân kinh từ các giới hoàng, không thể ngờ là khó khăn đến vậy.
Hủy Diệt và Âm Dương chi lực lấy được là nhờ có người đàn ông đeo mặt nạ chỉ điểm, chỉ hữu kinh vô hiểm thu lấy. Mặc dù nếu bị dư uy của Thế Giới Lực đánh trúng sẽ rất thảm, nhưng nếu có chuẩn bị trước thì cũng không phải là không thể tránh né.
Kim Thiền Tử có chút hối hận mình đã lỡ mồm làm tiểu thí chủ đeo mặt nạ kia rời đi quá sớm. Ông ta không ngờ dưới sự bảo vệ của Kim Thư, mà ba thầy trò bọn họ cũng bị luân hãm trong luân hồi chi cảnh luôn.
Không giống như Đế Thức hay Siêu Pháo có định hướng rõ ràng, lực lượng Luân Hồi trải khắp phiến sơn cốc này, muốn thu lấy cũng không biết nên thu từ đâu.
Luân Hồi Chi Lực đã như thế này, những thứ như Không Gian, Thời Gian, Trí Tuệ và Chân Lý, chỉ sợ càng thêm gian khổ.
Thở dài một tiếng phiền muộn, Kim Thiền Tử âm thầm nhủ, nếu như đến lượt thứ ba trăm sáu mươi năm mà Hoài Nam vẫn cứ chết rồi lại luân hồi. Ông ta sẽ bất chấp tất cả mà xuất thủ, dù lật cả phiến sơn cốc này lên cũng phải tìm được căn nguyên của lực lượng luân hồi, thu vào chân kinh.
Đúng lúc này, dị biến xuất hiện.
….
Vòng lặp thứ ba trăm sáu mươi hai.
Mặc Sương Vũ vừa tế ra Chư Thiên Tinh Thần Đa Bảo Thiên Quân Trận. Hoài Nam ở bên dưới đã bất chấp ánh nắng chói trang, dặm chân bắn vọt lên trời. Đá bay đi quyển trục.
“Tiểu Vũ mm, không biết tại sao ta cứ cảm thấy nếu bé mở quyển trục này ra, ta sẽ chết rất thảm, thứ đồ chơi nguy hiểm này, tạm thời cứ cất đi nhé.”
Mặc Sương Vũ mặt không đổi sắc, chẳng biết vì sao, cô ta cảm thấy không hề bất ngờ trước hành động này của Hoài Nam, khóe miệng chỉ cười nhạt một tiếng:
“Ngu ngốc, ngươi không biết tu chân giả bọn ta điều khiển pháp bảo bằng thần thức sao !?”
Hoài Nam giật thót, quay đầu, xoay người theo một thói quen mà hắn cũng không biết từ đâu quen ra, vừa vặn thấy được vô số quang điểm từ xa lóe lên, sau đó là tiếng không khí rách toạc, cùng cảm giác đau nhức của vật thể sắc bén với vận tốc cao bay xuyên qua người.
Ở trên Kim Thư, Kim Thiền Tử nghe những lời này mà chấn kinh rồi.
Không thể nào.
Không có lực lượng của Kim Thư bảo vệ, tại sao nữ ma đầu này vẫn giữ được ý thức !?
Vậy những lần bị giết trước đó, cô ta chỉ đang chơi đùa !?
Lẽ nào tâm cảnh của một ma vật đã sa đọa ma hóa còn cao hơn mình rất nhiều lần !?
Kim Thiền Tử cảm thấy lá gan mình có chút đau nhức, dường như có thứ gì đó đang đả kích, lại có thứ gì đó đang sinh ra vết rạn nứt.