Cái Yên Đại Oa bằng phong ma đồng này chính là Dương Điền Cương nhờ Tam cô cô của Dương Quân Sơn là Dương Điền Phương cậy mối quan hệ vất vả lắm mới có được một món thượng phẩm pháp khí. Vì món thượng phẩm pháp khí này mà Dương Điền Cương gần tiêu tốn một nửa của cải. Do đó nhà của Dương Quân Sơn phải trải qua một thời gian kham khổ. Cho tới ba năm trước, Dương Điền Cương tách ra riêng sống một mình, đi tới Mộng Du huyện Hoang Thổ trấn Thổ Khâu thôn này làm Thôn chính mới dần dần có chuyển biến tốt.
Yên Đại Oa của Dương Điền Cương có treo hai cái túi nhỏ. Một cái được may bằng vải đen bình thường, bên trong chứa một túi sợi thuốc to. Lúc bình thường, hắn dùng thuốc này để hút. Túi nhỏ còn lại được may bằng gấm, có vẻ khô quắt.
Nhưng Dương Quân Sơn biết trong chiếc túi gấm này chứa một loại thuốc lá pháp giai hạ phẩm linh thảo, tên là Hàn Ngọc Yên Diệp. Khi hút vào miệng, một hơi lạnh như băng sẽ mang theo linh khí nhàn nhạt, khiến cho người hút có cảm giác vui vẻ, thoải mái. Đó là thứ thuốc mà xưa nay khi Dương Đình Cương gặp chuyện vui, khi cao hứng, hoặc là có khách tới thăm thì mới hút.
Ngoài ra Dương Quân Sơn còn biết cha mình sử dụng chiếc túi gấm này không chỉ để chứa hàn ngọc yên ti mà thôi, chiếc túi gấm này đồng thời còn là một túi trữ vật nhỏ, bên trong chứa nhiều thứ còn to hơn nhiều lần so với chiếc túi gấm ấy.
Thấy được Dương Quân Sơn đi ra, Dương Điền Cương liền rút sợi thuốc trong tẩu ra, sau đó dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ chà xát, ánh lửa lập lòe, tẩu thuốc lập tức cháy lên, rít hai hơi, sau đó phà ra một làn khói trắng, nhìn Dương Quân Sơn, hỏi:
- Suy nghĩ kỹ chưa?
Dương Quân Sơn sắc mặt non nớt, nhưng thần sắc lại kiên nghị, gật đầu đáp:
- Nghĩ kỹ rồi, phải đi Bách Tước sơn!
- Đi cái gì mà đi! Đi cái gì mà đi?
Hàn Tú Mai hơi hoảng loạn, từ phòng bếp mau chóng bước ra ngoài lớn tiếng la hét, tay vung lên, hai bàn tay ướt nước lập tức khô nhanh, sau đó đưa một ngón tay chỉ vào trán của Dương Quân Sơn, mắng:
- Thằng nhóc con, biết Bách Tước sơn là chỗ nào không? Những tông môn đại hộ không ai có hảo tâm, nói thì dễ nghe cấp cơ hội cho tất cả mọi người, nhưng chỉ cho những đứa trẻ đi vào, không cho người lớn đi theo. Vậy có khác gì chịu chết? Không cho phép đi, không cho phép đi. Nếu đi lão nương đánh gãy hai chân ngươi!
Dương Quân Sơn tránh né ngón tay của mẹ. Nhưng bất kể cho hắn tránh né thế nào, Hàn Tú Mai vẫn chỉ tay trúng vào trán của hắn một cách chuẩn xác. Dương Quân Sơn chỉ còn cách lấy tay che trước trán, kêu lên:
- Ai nha, đau, đau, mẹ yên tâm, không có việc gì đâu
Hàn Tú Mai nghe xong lại càng tức giận hơn, thu ngón tay về, không cho Dương Quân Sơn cơ hội, nhanh chóng bộp tay vào sau ót của hắn, làm hắn loạng choạng, quát:
- Thằng nhóc con biết cái gì, mẹ nuôi ngươi lớn như vậy dễ dàng lắm hay sao? Cha ngươi bỏ bao công sức mới tìm được cho ngươi Thổ Hoàng thạch mà ngươi không dùng, lại đi Bách Tước sơn! Cho dù ngươi có bản lãnh từ Bách Tước sơn trở về, chẳng lẽ có thể tìm được Tiên Linh tốt hơn Thổ Hoàng thạch? Nơi ấy đã sớm có không biết bao nhiêu người cướp đoạt rồi, làm gì còn lại thứ tốt nào!
Dương Quân Sơn chỉ cười “Hắc hắc”, giả vờ ngây ngô. Làm sao Hàn Tú Mai không hiểu là con trai đã quyết định rồi, chiêu này là hắn dùng để chống cự với nàng, trong lòng lo lắng đành phải khẩn cầu Dương Điền Cương giúp đỡ, nói:
- Ông à, ông nói gì đi chứ?
Dương Điền Cương thở khói phì phò, khói mù lượn lờ che gương mặt của ông, sau đó mới chậm rãi hỏi Dương Quân Sơn:
- Bình thường từ trước đến nay con ít để ý đến chuyện đó, thuật bắn cung tên con luyện một năm rồi, có phải là vì đi Bách Tước sơn?
Dương Quân Sơn gãi đầu, cười hắc hắc, đáp:
- Dạ vâng!
Dương Điền Cương im lặng rít thuốc phì phò. Dương Quân Bình và Dương Quân Hinh từ trong nhà đi ra cũng không dám lên tiếng. Mọi người trong nhà đứng giữa sân chờ quyết định của Dương Điền Cương.
Sau khi hút xong một hơi thuốc, Dương Điền Cương dụi tàn thuốc, nhìn Dương Quân Sơn rồi nói:
- Vậy cứ đi đi!
Hàn Tú Mai vừa nghe xong vội lớn tiếng nói:
- Ông à, ông . . .
Dương Điền Cương khoát tay, cắt lời Hàn Tú Mai:
- Được rồi, thằng lớn rất ít khi làm chuyện gì mà bỏ thời gian chuyên chú lâu như vậy. Nếu nó đã bắt đầu chuẩn bị đi Bách Tước sơn từ một năm trước, còn luyện thuật bắn cung tên, ba ngày sau ta dẫn nó tới đó là được.
Thấy Hàn Tú Mai vẫn chưa yên lòng, Dương Điền Cương lại nói:
- Đến lúc đó chẳng qua là để cho nó đi dạo bên ngoài Bách Tước sơn, sẽ không có nguy hiểm gì lớn, cùng lắm là không thu hoạch được gì!