Nghịch chuyển Càn Khôn, Âm Dương bí quyết.
Giọng nói bình thản vang lên từ La Sát Mật Ngục. Trương Hằng xuất hiện trong ánh mắt của mọi người.
Giọng nói nhỏ như vậy nhưng lại rõ ràng vô cùng, khiến phần lớn nhân vật ở nơi này đầu óc thoáng chốc trống rỗng.
Trong lúc nguy cấp như chỉ mành treo chuông này. Trương Hằng đột nhiên mở đôi mắt. tròng mắt tối đen đột nhiên sinh ra một luồng hồ quang màu tím, uy thế kinh người.
Trong khoảnh khắc khi thốt ra tiếng nói kia. bàn tay hắn nâng nhẹ. đột nhiên hiện lên một bảo tháp màu bạc lớn cỡ nắm tay.
Ba tầng dưới của bảo thấp phát ra ánh sáng chiếu rọi cả La Sát Mật Ngục như ban ngày.
Khí tức huy hoàng vĩnh viễn ập tới khiến tâm thần mọi người nơi này lâm vào kinh hãi. khó có thể sinh ra nổi ý niệm chống cự.
-Băng--
Đồng thời vào Lúc này, huyễn quang màu vàng của Diệu Nhật Tiễn còn chói chang gấp mười lần ánh mặt trời liền bắn về phía Tử Hoàng Điện nhanh như chớp.
Giờ khắc này toàn bộ thời không giống như bị cô đọng lại. Trong ánh mắt của yêu tu. Diệu Nhật Tiễn đánh lên Tử Hoàng Điện. Bọn họ không thể ngăn cản nổi.
Tốc độ nhanh như tia chớp, thần thức khó có thể tập trung nổi, một thì chậm như ốc sên, từ từ tiến tới.
Với hai phương thức mâu thuẫn tới cực độ. Diệu Nhật Tiễn đại biểu cho khí tức tử vong ập tớiTử Hoàng Điện.
Trong nháy mắt khi một tiễn này bắn ra. trên mặt Hoàng Phủ Lân lộ ra nụ cười vừa lòng.
Một tiễn hội tụ tinh khí thần nhất thể cường đại của hắn không ngờ đạt tới cực hạn của nhân vật cấp phủ chủ.
Nhưng ngay Sau đó, nụ cười trên mặt hắn sững lại. Một giọng nói vô cùng quen thuộc hiện lên trong đầu hắn.
- Nghịch chuyên Càn Khôn, Âm Dương bí quyết.
Giọng nói này vừa xuất hiện thì thiên địa lập tức biến sắc, cảnh vật bốn phía liền biến đổi. Một luồng lực lượng vượt qua sự tưởng tượng của mọi người ẩn hiện trong đáy biển sâu này.
Hoàng Phủ Lân chỉ cảm thấy thiên địa trước mắt không ngừng lay động, vặn vẹo, biến hình.
Trong hư không ẩn hiện có một tòa bảo tháp cao tới trăm trượng, tỏa ra thiên uy không thể ngăn cản nổi.
Trước mặt thiên uy vô cùng vô tận này. sinh linh bình thường trở nên nhỏ bé như con kiến.
- Đây là...
Hai vị Phủ chủ phía trên hải vực, Tử Hoàng và Quân Thiên Tề đều lộ vẻ khiếp sợ nhìn về phía khu vực đang vặn vẹo kia.
Thông qua góc độ của bọn họ có thể nhìn thấy một bàn tay khổng lồ hư ảo đang nâng một bảo tháp màu bạc lớn trăm trượng.
Từ trong bảo tháp này có một luồng Âm Dương Lực màu hắc bạch kéo dài ra.
Luồng lực lượng này vận chuyển ẩn hiện hình thành một Thái Cực Đồ hai màu đen trắng, bao phủ toàn bộ khu vực Tử Hoàng Điện.
Cung điện thủy tinh mênh mông sương mù màu tím dưới lực lượng này hơi vặn vẹo biến hình, bao gồm cả người trong đó nữa.
Hoàng Phủ Lân chỉ cảm thấy thân thể mình được bị vặn vẹo với phương thức khó có thể tưởng tượng nổi. mỗi một khắc đều bị xoay tới một trăm tám mươi độ nhưng lại không bị gãy ra.
Đây cũng chưa phải là điều kinh khủng nhất.
Hắn còn trơ mắt nhìn thấy cả cung điện như con cự thú tiền sử ở cách đó không xa bị biến thành bánh quai vạc. tất cả mọi người trong đó đều không phái là ngoại lệ.
Bất kể là người hay vật thể. trận pháp, pháp thuật đều như vậy.
Dưới lực lượng âm đương uốn khúc này. tất cả đều bị rơi vào trạng thái vặn vẹo biến hình quỷ dị.
Diệu Nhật Tiễn vốn đang tỏa sáng rực rỡ, chấn nhiếp tất cả dưới trạng thái kỳ dị này liền bị biến thành một hình cung màu vàng, đột nhiên dừng lại.
- Chuyện này là sao...
ở vị trí then chốt của trận pháp, vòng eo mảnh khánh của nhị tiểu thư Tử Ngọc xấu xí cũng bị vặn vẹo. bắt đầu không ngừng biến hình.
Thân thể nàng khi thì dài ra mấy lần giống như cây trúc, khi thì lại bị nén lại cao không bằng một nửa ban đầu.
Tiểu thiên địa dưới Âm Dương Lực đen trắng vặn vẹo này. sự vật hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để cân nhắc.
Giới hạn không gian lúc này đã mất đi ý nghĩa!!
Thứ duy nhất còn tồn tại là thời gian.
La Sát Mật Ngục.
Trương Hằng lẳng lặng đứng trong không gian đen tối này. bảo tháp trong tay sớm đã rời tay, không biết tung tích.
Tiểu thiên địa đều vặn vẹo biến hình trước mặt hắn.
Trương Hằng lạnh nhạt nhìn tất cả trước mặt, giống như là người ngoài cuộc. Tất cả mọi thứ bốn phía đều không có ảnh hưởng đối với hắn.
Không gian vặn vẹo trước mặt hắn giống như nước gợn.
- Không gian nhìn như vặn vẹo nhưng không tạo thành tổn thương thực chất, chẳng lẽ tất cả đều chỉ là ảo giác...
Thân thể lão già gầy gò vặn vẹo biến hình thành lùn tịt. Ánh mắt hắn nhìn lên người Trương Hằng, trong lòng chấn động.
Nhưng hắn lại phát hiện ra bất kể cố gắng thế nào. thân thể của mình cũng không thể động đậy.
Trong không gian này tồn tại một lực lượng nhu hòa bao phủ tất cả. Nó cải biến thiên địa càn khôn thành một chi tiết nhỏ bé không đáng kê.
Đồng thời biến hóa kia còn tiếp tục tiến thêm một bước nữa.
Âm Dương Lực tồn tại ở một khu vực nhất định từ từ tản ra. hào quang màu trắng bay lên trên, hào quang màu đen rơi xuống dưới.
Rốt cục tất cả sự vật trong khu vực bắt đầu có xu thể khôi phục bình thường.
Tử Hoàng Điện vặn vẹo như bánh quai vạc bắt đầu trở lại như cũ, một chút tài liệu cũng chẳng hư hại.
Đột nhiên Diệu Nhật Tiễn ở giữa không trung phát ra hào quang chói mắt. tiếp tục chậm rãi tiến về phía thủy tinh cung mông lung sương mù tím.
Trong khoảnh khắc, khí tức tử vong lại một lần nữa giáng xuống khiến đám yêu tu sợ hãi và mờ mịt.
- Mau bảo vệ cho ta!
Tử Ngọc khẽ quát một tiếng, ra lệnh cho mười hai vị yêu tu Hợp Thể.
Những yêu tu này lập tức liên thủ khống chế Tử Sát Thiên La trận đưa tay ngăn cản uy lực vô thượng của Diệu Nhật Tiễn.
Trải qua lần tấn công linh hồn của Diệu Nhật Tiễn vừa rồi. thần thức của mười hai yêu tu hợp Thể đều bị thương, giờ phút này chỉ có thể phát huy thực lực hữu hạn.
Nhưng Diệu Nhật Tiễn sau khi bị Âm Dương Lực vặn vẹo cũng mất đi uy lực. Tinh khí thần của Hoàng Phủ Lân tăng thêm trên mặt nó đã tiêu tán đi hơn phân nửa.
Giờ phút này Diệu Nhật Tiễn chỉ còn lại không tới một nửa uy lực.
Dù là như vậy nhưng uy lực của một tiễn này vẫn có thể hủy diệt toàn bộ Tử Hoàng Điện, khiến đám yêu tụ chết sạch.
- Đại công tử. ngươi hiện giờ có thể dẫn đường cho Trương mỗ...
Trương Hằng đưa mắt nhìn về phía Tử Lượng.
- Dẫn đường?
Thân thê tử Lượng như cuộn sóng, hơi vặn vẹo biến hình, nghe Trương Hằng nói mà không kịp phản ứng.
Nhưng thần sắc hắn nhìn Trương Hằng đã không thể dùng từ sợ hãi và kính nể để hình dung.
Hoặc có thể nói hắn không biết dùng tử ngữ gì để hình dung chỗ biến thái của Trương Hằng nữa.
- Tới kho báu của Tử Hoàng Điện.
Trương Hằng nói khẽ vài từ.
- Phải phải...
Thân thê tử Lượng run lên.
Không gian bốn phía dần dần khôi phục lại. hắn phát hiện ra bản thân đã có thể di chuyển.
Hoàng Phủ Lân ở bên ngoài Tử Hoàng Điện, thân thể bị vặn một trăm tám mươi độ cùng khôi phục bình thường. Ánh mắt hắn lộ vẻ hoảng sợ, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ tất cả đều là ảo giác? Nhưng cảm giác vừa rồi lại rõ ràng như vậy cơ mà.
Theo bản năng, hắn dùng thần thức quét về phía tầng dưới cùng của Tử Hoàng Điện.
Đột nhiên hắn phát hiện ra một thân ảnh quen thuộc.
- Là ngươi...
Hoàng Phủ Lân khiếp sợ vô cùng, không dám tin nhìn Trương Hằng.
- Hoàng Phủ đảo chủ, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy.
Trương Hằng thản nhiên nói. Hắn đang cùng đạp nước biển mà đi với Tử Lượng, đi ra ngoài La Sát Mật Ngục.
- Ngươi sao lại ở chỗ này. sao lại trợ giúp Tử Hoàng Điện?
Hoàng Phủ Lân hít sâu một hơi, nói ra nghi vấn của mình.
- Giờ phút này đây chỉ là phân thân của ta bị giam giữ trong Tử Hoàng Điện, hiện giờ chuẩn bị cho Tử Hoàng Điện một bài học sâu đậm. Hy vọng Hoàng Phủ đảo chủ phối hợp. coi như là Trương mỗ thiếu nợ ngươi một lần.
Trương Hằng thở dài một hơi. đôi mắt màu bạc chăm chú nhìn Hoàng Phủ Lân, nhẹ nhàng giải thích.
Hai người bọn họ trao đổi ý niệm. Tử Lượng đi cạnh Trương Hằng căn bản không thể nghe nổi. vẫn đi trước dẫn đường.
- Trương đạo hữu. không biết ngươi muốn thứ gì?
Trong giọng nói của Hoàng Phủ Lân lộ ra một tia kinh ngạc.
- Ta cần rất nhiều Thông linh Pháp bảo. tốt nhất là Thông linh Pháp bảo trung phẩm trở lên. Đương nhiên các loại thiên tài đại bảo quý hiếm cùng là thứ ta thiếu.
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Ta và Quân Thiên Tề liên thủ giáng xuống đây. tuy nhiên chỉ là vì đả kích một chút vẻ bệ vệ của Tử Hoàng Phủ. vãn hồi chút thể diện mà thôi, cũng không có tâm tư chân chính hủy diệt Tử Hoàng Phủ. Bởi vì chỉ còn có một ngày Tử Hoàng còn có mặt thì Tử Hoàng Phủ này còn chưa bị hủy diệt. Ngay cả chúng ta cũng không có năng lực này, lại không dễ dàng xuống tay. Dù sao thì Huyền Long Đại Vương của Cửu U Vực cũng không phải thứ chúng ta có thể trêu chọc được...
- Nếu Trương đã nói như vậy thì chúng ta liền phối hợp với ngươi một phen. Nhưng ta tò mò là đã tới cấp bậc này của ngươi rồi. Chẳng lẽ còn cần tìm tài liệu hiếm của linh bảo bình thường sao?
Hoàng Phủ Lân vô cùng khó hiểu hỏi.
- Đối với những đại tu sĩ Hợp Thể mà nói thì thứ có thể khiến bọn họ thực sự động tâm chỉ sợ chỉ có tồn tại như Linh bảo thượng phẩm. Trương mỗ cần mấy thứ này là muốn dùng làm lô đỉnh.
- - Bởi chỉ còn kém một bước là ta liền tiến vào cảnh giới
hoàn toàn mới, đến lúc đó thì tung hoành Chu Vương Triều, bễ nghễ thiên
hạ cùng không phải là chuyện không có khả năng.
Trương Hằng nói tới đây. đôi mắt lộ vẻ chờ mong.
- Bễ ngễ thiên hạ?
Hoàng Phủ Lân không khỏi hít sâu một hơi, bị lời nói của Trương Hằng làm cho sợ chết khiếp.
Nếu thật sự có thể tung hoành hạ giới thì Trương Hằng chẳng phải đã có thể
đạt tới trình độ sánh vai với những nhân vật thần thoại như Hải ngoại
tam tiên rồi sao?
- Ha ha. chỉ là ảo tưởng của ta mà thôi... Bởi
vì bước cuối cùng này gian nan vô cùng, cần rất nhiều thiên địa dị bảo
làm lô đỉnh thế nên ta mới không thể không bày kế này, không tiếc lao
vào nguy hiểm.
Đôi mắt Trương Hằng lộ ra thần quang không hiểu nổi. Hắn nhìn về phía hư không phía trên hải vực vô tận kia.
Đủ loại dấu hiệu mơ hồ của Thần Linh Nhãn báo trước khiến hắn cảm thấy một nguy cơ mãnh liệt, vô cùng gấp gáp, muốn trong thời gian ngắn khiến
thực lực tăng lên tới tầng công pháp thứ tư.
Nếu không thì tất nhiên hắn sẽ gặp phải nguy cơ tới tính mạng.
Từ một lần cảm ứng nguy cơ trên Lam Tinh Đảo có liên quan tới Vũ Vô Cực
xong, những điềm báo trong lòng Trương Hằng lần lượt xuất hiện.
Trong đáy lòng hắn ẩn hiện có dự đoán, trong ba mươi sáu giới có lẽ đã phát
sinh, kịch biến kinh thiên, mà bản thân hắn là đã bị dính líu tới rồi.
Vì sinh tồn, vì bằng hữu, cũng là vì người mà mình yêu thương. Trương Hằng mới lựa chọn con đường đi tới Cửu U hải vực này giết chóc vô tình.
- Tốt. Trương đạo hữu đã thỉnh cầu như vậy thì Hoàng Phủ Lân ta cũng phối hợp với ngươi một phen. Nếu có một ngày ngươi thật sự có thể đạt tới
cảnh giới Vô Địch tung hoành hạ giới thì xin đừng quên Lam Tinh Đảo và
Hoàng Phủ Lân ta.
Trong giọng nói của Hoàng Phủ Lân lộ ra một cảm xúc phức tạp.
- Không thành vấn đề. Ân tình một giọt nước, báo đáp cả dòng sông. Trương mỗ cùng sau khi xác định người giết người của Tử Hoàng Điện là Hoàng
Phủ đảo chủ nên mới có nước cờ như vậy. Việc hôm nay bất kể thành công
hay không thì Trương Hằng ta cũng sẽ ghi tạc trong lòng.
Trương Hằng hiểu được ý tứ của Hoàng Phủ Lân. không chút do dự mà đáp ứng yêu cầu của hắn. trong lòng cũng vô cùng thản nhiên.
- Ta hiện giờ phải đi tới kho báu của thiên địa. Hoàng Phủ đảo chủ ngươi
có thể thỏa sức công kích Tử Sát Thiên La trận. Trương mỗ thi triển Âm
Dương Quyết, trước mắt chủ yếu là dùng để phòng ngự, không có nhiều năng lực công kích.
Cuối cùng Trương Hằng nói với Hoàng Phủ Lân một câu rồi cắt đứt ý niệm trao đổi.
- Âm Dương Quyết? Thật sự là một thần thông đáng sợ...
Hoàng Phủ Lân nhớ rõ tên gọi của loại thần thông này của Trương Hằng, trong lòng thầm hoảng sợ.
Tuy rằng Âm Dương Quyết nhìn không có lực công kích cường đại gì nhưng hiệu lực phát ra lại mạnh mẽ tới cực điểm.
- Có đúng là thần thông không có năng lực công kích như lời hắn nói hay không?
Trên mặt Hoàng Phủ Lân hiện ra một tia hồ nghi, ánh mắt nhìn vào vùng thiên
địa vặn vẹo. không gian tràn ngập Âm Dương Lực hai màu đen trắng kia.
trong lòng thầm run lên.
Có ngu ngốc mới tin lời hắn nói!
Hoàng Phủ Lân hít sâu một hơi. uy lực tinh thần cuồn cuộn lại một lần nữa kéo lên tới đỉnh điểm, tạo thành uy áp tâm lý rất lớn đối với lũ yêu tu
trong Tử Hoàng Điện.
- Ha hả! Chỉ một ảo trận nho nhỏ mà muốn che mắt Hoàng Phủ Lân ta. Các ngươi hôm nay rốt cục khó thoát khỏi cái chết rồi.
Hắn ngửa mặt lên trời cười dài, mười phần khí phách, dù thân thể còn có xu
hướng vặn vẹo nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng tới khí thế trên người hắn.
- Tất cả mọi thứ ở nơi này đều là ảo thuật sao?
Hai người Quân Thiên Tề và Tử Hoàng tạm thời chiến đấu xong, đứng yên bên
trong Phương Thiên Mạc. quan sát tình huống dưới đáy biển sâu.
Từ góc độ của bọn họ càng có thể nhìn rõ uy lực ẩn chứa bên trong Âm Dương Quyết.
Khu vực với Tử Hoàng Điện làm trung tâm. dưới sự bao phủ bởi Thái Cực Đồ
hai màu hắc bạch, không ngờ lại tách hẳn khỏi ngoại giới, tự thành một
vùng tiểu thiên địa.
Bằng vào thần thức cấp bậc phủ chủ của hai
người cũng chỉ có thể miễn cưỡng thẩm thấu vào. Mặc dù thẩm thấu vào
thành công nhưng cũng bị vặn vẹo một cách khó hiểu, khiến hai người sợ
hãi mà thu hồi thần thức.
- Vút -
Diệu Nhật Tiễn lại một
lần nữa tăng cường uy lực tinh thần vô thượng của Hoàng Phủ Lân tăng lên mấy lần. Tiễn ảnh màu vàng kim bám vào mặt ngoài của thần tiễn, mang
tới uy hiếp trí mạng đối với đám yêu tu trấn thủ Tử Sát Thiên La trận,
trong Tử Hoàng Điện.
Vụt!
Diệu Nhật Tiễn biến thành huyễn
quang màu vàng, dễ dàng đột phát cấm chế rất mạnh. sau đó công kích lên
vầng sáng màu tím đang lưu chuyển của Tử Sát Thiên La trận.
Ống-
Toàn bộ Tử Hoàng Điện nở rộ những luồng hào quang như thực chất. Hai tay nhị tiểu thư Tử Ngọc vung lên thành một đám hư ảnh hoa mỹ trong nước biển,
giống như hoa sen nở rộ. Lực lượng khổng lồ tràn ra từ trong thân thể
nàng, rót vào bên trong trận pháp.
Nếu đơn thuần chỉ so pháp lực thì nàng thậm chí không hề kém hơn Hoàng Phủ Lân là bao nhiêu.
Mười hai yêu tu Hợp Thể xung quanh cũng liều mạng, không tiếc tiêu hao
nguyên khí bản mạng, mạo hiểm có thể khiến tu vi bị giáng cấp để rót
pháp lực vào bên trong trận pháp.
Chỉ một lát sau, nhị tiểu thư Tử Ngọc, nhân vật cấp Phủ chủ này đã tiêu hao tới hơn nửa pháp lực.
Dưới sự cố gắng của mười ba người này. Tử Sát Thiên La trận miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng có thể chịu đựng được bao nhiêu thì đám người Tử Ngọc
cũng không nắm chắc chút nào.
Mặt khác Trương Hằng cũng đang chuẩn bị rời khỏi La Sát Mật Ngục, đi vào bên trong kho báu của Tử Hoàng Điện.
- Trương đạo hữu. ngươi chờ một chút!
Người nói chuyện là nữ nhân Thiên cầm, giọng nói lộ ra một chút cấp bách.
- Có việc gì thì mau nói đi. thời gian của Trương mỗ có hạn.
Trong lòng Trương Hằng hơi động, ánh mắt nhìn lên hoa dung tuyệt mỹ của Thiên cầm, trên mặt không hề cho chút mê đắm nào.
- Trương đạo hữu. ngươi chẳng lẽ quên lời nói vừa rồi nếu có thể sẽ một nhân loại như ta rời khỏi Tử Hoàng Điện sao?
Trên khuôn mặt Thiên cầm mang theo chút chờ mong và lo lắng, thân thể mềm mại giao động như sóng.
- Ngươi nên biết rằng lực lượng hiện tại của Trương mồ đều là mượn từ bản tôn, pháp lực hữu hạn mười phân, có thể cứu ngươi ra hay không đều phải xem Hoàng Phủ Lân có thể chống đỡ tới đâu. Nếu hắn không tiếc trả giá
mà công kích thì Trương mỗ tất nhiên rất phải tiêu hao nhiều pháp lực và tâm thần hơn. cũng không thể có nhiều khả năng cứu ngươi ra ngoài.
Giọng nói của Trương Hằng lạnh nhạt, nói xong liền chuẩn bị rời đi.
- Chờ một chút. Ta có thể cho ngươi một kiện thông linh pháp bảo thượng phẩm!
Thiên cầm cuối cùng cắn răng một cái. Nêu lên lợi thế của mình. ý đồ dùng lợi ích thật lớn để hấp dẫn Trương Hằng.
Ánh mắt Trương Hằng hơi sáng lên, cười nói:
- Tốt. ngươi lấy ra đi.
- Ngươi đồng ý rồi sao...
Thiên Cầm hơi thở dài một hơi nhẹ nhõm. Tuy nhiên sau đó mặt ngọc của nàng hơi trầm xuống, hừ lạnh, nói:
- Vừa rồi chẳng phải vừa rồi ngươi nói pháp lực hữu hạn mười phần sao?
- Ha ha, vì một kiện Linh bảo thượng phẩm thì Trương Hằng ta cũng mạo hiểm một phen...
Trên mặt Trương Hằng lộ ra nụ cười khi âm mưu được thực hiện.
- Ngươi, ngươi....
Sắc mặt Thiên cầm xanh mét, lúc này mới phát hiện ra mình bị lừa.
Trên thực tế, mặc kệ đối phương có đưa bảo vật ra hay không. Trương Hằng
cũng chuẩn bị thực hiện lời hứa, sau khi thành công liền thuận tay đưa
nàng đi. Cùng là tu sĩ nhân loại, lại không có cừu oán gì. thuận nước
đẩy thuyền cũng là chuyện hắn nguyện ý làm.
- Được rồi, ta cho ngươi...
Vẻ mặt Thiên cầm U oán nói, hơi hơi mím môi. miễn cưỡng phun ra một thanh phi kiếm trong suốt lấp lánh ánh sáng.
Thần thức của Trương Hằng đảo qua. phát hiện ra nó đúng là một kiện Thông linh Pháp bảo thượng phẩm.
Tuy nhiên bởi vì pháp lực của Thiên cầm gần như đã khô kiệt nên Linh bảo thượng phẩm này cũng có vẻ uể oải không phấn chấn.
Có thể tế nó ra thì Thiên cầm gần như đã tiêu hao gần hết tia pháp lực
cuối cùng trong cơ thể. sắc mặt trở nên trắng bệch vô cùng.
- ừ. đích thực là một kiện Linh bảo thượng phẩm.
Trương Hằng duỗi tay ra. thu phi kiếm rực rỡ trong suốt lung linh này vào tay. Thanh phi kiếm rực rỡ này thoáng giãy lên vài cái trong tay hắn liền
hấp hối đi.
Khuôn mặt Thiên cầm lộ chút không nỡ. vẻ mặt bi thương nói:
- Chuôi Thái Linh Kiếm này đã ở cùng ta mấy vạn năm. hy vọng ngươi có thể đối đãi tốt với nó.
Trong lòng hơi xúc động, thở khẽ một hơi nói:
- Ngươi cho là Trương mỗ thật sự là một kẻ chỉ biết tới lợi ích sao? Nếu
không phải chuyện có quan hệ tới tính mạng của mình thì ta cũng không
cần phải không từ thủ đoạn giành lấy bảo vật của ngươi.
Trong thời gian ngắn, nhất định phải đột phá tới công pháp tầng bốn. Đây là điềm báo trong cõi U minh.
- Nếu tương lai lại có một ngày ta gặp lại ngươi thì Trương mỗ có lẽ sẽ
trả lại cho ngươi một kiện Thông linh Pháp bảo thật tốt....
Trương Hằng nói xong câu đó liền nói với Tử Lượng:
- Ngươi dẫn ta tới kho báu đi. Tử Hoàng Điện sau khi gặp phải kiếp nạn này. chỉ mong phụ thân ngươi về sau đừng có truy cứu nữa.
Tử Lượng cùng không hiểu lắm lời Trương Hằng nói. trong lòng cảm thấy có vài tia không ổn mang hắn đi khỏi La Sát Mật Ngục.
- Chờ một chút! Ngươi không phai bảo là cứu ta sao? Vì sao lại không mở Tỏa Tiên Kim Liên trên người ta...
Thiên cầm bừng tỉnh kinh hô một tiếng, phát hiện ra không ngờ Trương Hằng và Tử Lượng đang rời đi.